Văn tế tử sĩ... chứng khoán
			 
			 
			
		
		
		
			
			Hỡi ôi! 
Thị trường sụp đổ, 
Lòng người đau khổ 
Ki cóp bằng lao động khó nhọc mười năm 
Tiền rủng rỉnh há cũng nổi danh 
Mà một thoáng lên sàn 
Tiền mất, tật mang tiếng vang như mõ 
 
Nhớ khi xưa: 
Chịu khó làm thêm 
Tiền không nhiều 
Nhưng cũng đủ đưa vợ đi xem phim, ca nhạc 
Bản tính thật thà 
Việc lăng xê, làm giá 
Chẳng bao giờ biết! 
Sàn chứng khoán đã mở nhiều năm 
Chẳng muốn tham gia 
Ghét trò buôn lận bán gian 
Như nhà nông ghét cỏ! 
 
Nào ngờ thị trường nổi lên: 
Mỗi ngày kiếm năm phần trăm 
Hỉ hả tiền vào ra 
Vợ con nở mặt, nở mày 
Chẳng phải chém rắn, đuổi hươu 
Vẫn khen giỏi quá! 
Phen này xin ra sức đoạn kình 
Chẳng thèm làm thêm, chẳng thèm xin vợ 
Mở túi xắn tay đi hốt bạc. 
 
Khá thương thay! 
Vốn chẳng phải nhà đầu tư, kinh tế 
Theo đuôi đi làm ăn 
Chẳng qua chỉ là xe ôm, giúp việc 
Thích thì lên sàn 
Việc tính toán chẳng bao giờ rõ 
Chẳng biết tài chính là gì 
Vẫn đặt lệnh nọ kia 
Vẫn lời lãi ăn chia đủ cả 
Hồng hộc xốc tới, coi tiền như không 
Mặc ai cảnh báo nhỏ to 
Chen lấn lên sàn, liều mình như chẳng có 
Kẻ mua cao, người bán thấp 
Làm cho mọi người trợn mắt hồn kinh 
Trối kệ tiền của nhà, tiền nợ 
Vẫn lăm lăm lời lãi đến cùng 
Đâu biết xác phàm vội bỏ 
Thị trường mới đỏ có vài phiên 
Đã tranh bán với nhau 
Tiền thu về không đủ nợ 
Nuôi béo mấy thằng Tây 
Trăm năm thì trường nói ấy là chữ MÊ 
Chẳng bao giờ vinh quy với vợ 
 
Ôi thôi thôi! 
Chùa Trấn Quốc năm canh ưng đóng lạnh 
Chút lòng tham xin trả lại ánh trăng rằm 
Tiền với bạc trôi theo dòng nước đổ 
Tiếc tiền quá, mẹ già ngồi khóc trẻ 
Não nùng thay, vợ yếu chạy tìm chồng. 
 
Ôi! 
Một trận chơi hoang 
Ngàn ngày chết dở 
Thương vì hai chữ thiêu thân 
Cây nhang nghĩa khí thắp nên thơm 
Nói một câu quá khổ... 
 
Thương thay nhà đầu tư nhỏ!!! 
 
(Lụm được)
		 
		
		
		
		
		
		
			
				__________________ 
				 Sống có bao lâu, vui vui, buồn buồn...
			 
		
		
		 
		
		
	
	 |