Trở lại   HOANGTUDEN CD CLUB > HỘI QUÁN TAO ĐÀN > Văn nghệ - Thơ ca

Chú ý

Văn nghệ - Thơ ca thơ gốc tre ... cũng được

Trả lời
 
Ðiều Chỉnh Xếp Bài
  #1  
Cũ 04-06-2008, 01:19 PM
hung_cattuong's Avatar
hung_cattuong hung_cattuong vẫn chưa có mặt trong diễn đàn
Senior Member
Xe lên cốt 3
 
Tham gia ngày: Apr 2008
Đến từ: tp.hcm
Bài gởi: 345
Thanks: 6.065
Thanked 1.842 Times in 196 Posts
Gửi tin nhắn qua Yahoo chát tới hung_cattuong
Mặc định TUYỂN TẬP VN THI NHÂN TIỀN CHIẾN.

" Thi nhân là kẻ hoà lòng mình vào cảnh vật. Tiếng nói của họ là tiếng nói của sinh hoạt thiên nhiên. Đọc lại thơ của họ là đọc lại hình ảnh của tâm linh & nghệ thuật ".
- Đây là một số bài thơ được sáng tác trước 1975 mà em đã sưu tầm được & rất thích. Rất mong các anh em trong hoangtuden ngâm cứu thưởng thức & cùng nhau sưu tầm thêm vào cho phong phú giúp em.

Lưu Trọng Lư
(sn:1912)

Thơ sầu rụng
Vầng trăng từ độ lên ngôi,
Năm năm bến cũ em ngồi quay tơ.
Để tóc vướng vần thơ sầu rụng,
Mái tóc buồn thơ cũng buồn theo.
Năm năm tiếng lụa xe đều…
Những ngày lạnh rớt, gió vèo trong cây.

Nhẹ bàn tay, nhẹ bàn tay
Mùi hương hàng xóm bay đầy mái đông.
Nghiêng nghiêng mái tóc hương nồng,
Thời gian lặng rót một dòng buồn tênh.

Lại uống
Lưu Trọng Lư
Anh đã dặn em đừng uống nữa
Vì đâu anh đã lại say rồi !
Hãy cho trái lời em dặn
Một lần và lần nữa mà thôi.

Những từ xưa không hề nhắp rượu
Hiền vui như gió lướt bên cầu,
Anh chỉ say sưa màu tuyệt diệu
Thơ đầu ra, rượu chửa lúc vào.

Nhưng hôm nay em ạ ! hôm nay
Anh thấy em buồn, buồn đắm say
Không hỏi – có bao giờ anh hỏi
Anh chỉ nhìn mà lòng ngất ngây.

Ai chặt hộ mình những chấn song,
Cho vai kề vai, lòng bên lòng,
Cho lệ em rơi, khăn anh ướt
Cho mắt em đẹp nũa lúc mơ mòng.

Lơi thêm một nút, thắt một nút
Một bước xa ra một bước gần
Đã biết không mong còn mỏi đợi
Như người thiếu nữ bến sông Ngân.

Chuyện ái ân dành khi nhàn rỗi
Cười cũng hay mà khóc cũng hay,
Không vui ta cũng cùng vui ngượng,
Và không buồn, cũng bị buồn lây.

Chỉ một lần và lần nữa thôi
Và ly này, và ly nũa vơi,
Cho anh trái nữa lời anh dặn
“Vì em chỉ là em gái thôi”.



Một chút tình
Chửa biết tên nàng, biết tuổi nàng,
Mà sầu trong dạ đã mang mang
Tình yêu như bóng trăng hiu quạnh,
Lạnh lẽo đêm trường vãi gió sương.

Ta chỉ xin em một chút tình,
Cho lòng thắm lại những ngày xanh.
Sao em quên cả khi chào đón,
Tình ái, chiều xuân, đến trước mành ?

Rộn rã cười vang một góc lầu,
Ngây thơ em đã biết gì đâu!
Đêm khuya trăng động trong cây lá,
Vò võ ta se mấy đoạn sầu.

Lác đác ngày xuân rụng trước thềm,
Lạnh lùng ta dõi bước chân em,
Âm thầm ấp mối xa xa... vọng
Đường thế đâu tìm bóng áo xiêm

Đợi đến luân hồi sẽ gặp nhau,
Cùng em nhắc lại chuyện xưa sau,
Chờ anh dưới gốc sim già nhé !
Em hái đưa anh đóa mộng đầu.

Tiếng thu
Em không nghe mùa thu
Dưới trăng mờ thổn thức ?
Em không nghe rạo rực
Hình ảnh kẻ chinh phu
Trong lòng người cô phụ ?

Em không nghe rừng thu,
Lá thu kêu xào xạc,
Con nai vàng ngơ ngác
Đạp trên lá vàng khô ?

Giang hồ
Mời anh cạn hết chén này,
Trăng vàng ở cuối non tây ngậm buồn.
Tiếng gà đã rộn trong thôn
Nửa đời phiêu lãng chỉ còn đêm nay;
Để lòng với rượu cùng say,
Chừ đây lời nói chua cay lạ thường!
Chừ đây đêm hãy đầy sương,
Con thuyền còn buột, trăng buông lạnh lùng!
Chừ đây trăng nước não ngùn,
Chừ đây hoa cỏ bên sông rũ buồn.
Tiếng gà lại rộn trong thôn...
Khoan đừng tơ tưởng vợ con chuyện nhà.
Giờ đây còn của đôi ta,
Giang hồ rượu ấy còn pha lệ người.
Ồ sao rượu chẳng kề môi,
Lời đâu kiều diễm cho nguôi lòng chàng ?
Tay em nâng chén hoàng hoa,
Sá gì hớp rượu vì ta bận lòng.
Hãy gượm lắng nghe dòng sông chảy,
Gió đùa trăng trên bãi lạnh lùng.
Sá gì hớp rượu bận lòng
Đợi gì môi nhắp rượu nồng mới say ?
Hãy nhích lại đưa tay ta nắm
Hãy buông ra đằm thắm nhìn nhau.
Rồi trong những phút giây lâu,
Mắt sầu gợn sóng, lòng đau rộn tình.
Phút giây ấy, ta mình ngây ngất,
Bỗng con thuyền buộc chặt, rời cây.
Cho ta khất chén rượu này,
Vì ta em hãy lựa dây đoạn trường.
Khoan để đốt chút hương trầm đã 1
Đợi trầm bay rộn rã lời ca…
Nghe xong ta ngắm trời xa,
Dòng sông Ngân đã nhạt màu từ lâu.
Tiếng gà đã gáy mau trong xóm,
Bình minh đã rạng khóm tre cồn.
Trông nàng môi nhạt màu son,
Giật mình ta nhớ vợ con ở nhà,
Từ đấy chẳng bao giờ phiêu lãng.
Niềm thê nhi ngày tháng quen dần
Đòi phen nhớ cảnh phong trần:
Bóng nàng ẩn hiện xa gần đâu đây.
Tưởng nghe tiếng gọi nơi hồ hải,
Mắt lệ mờ ta mãi trông theo,
Trong buồng bỗng tiếng con reo,
Vội vàng khép cửa gió heo lạnh lùng.

Đêm ấy rượu nàng ta không uống,
Từ sau thề không uống rượu ai.
Đòi phen ngồi ngóng chân trời,
Chẳng bao giờ nghĩ đến đời phiêu lưu.
Ngoan ngoãn như con cừu non dại,
Cỏ quanh vườn cắn mãi còn ngon.
Sau lưng nghe tiếng cười giòn,
Vội vàng ngoảnh lại... thằng con vẫn cười.
Nó đưa ta một chai rượu bé,
Bảo rằng: “đây rượu mẹ dâng cha”
Giật mình ta mới nhớ ra:
Là ngày Sinh-nhật vợ ta đó mà !
Ta uống chẳng hóa ra lỗi hẹn,
Mà từ nan đâu vẹn vợ chồng !
Than ôi ! trời giá đêm đông,
Máu du tử thực bên lòng hết sôi ?
Chén lại chén kề môi thủ thỉ,
Càng vơi càng túy lúy càng đầy !
Lúc tỉnh rượu lặng ngồi bên án,
Trông vào gương, lằn trán có vôi,
Vợ con khúc khích đứng cười,
Còn ta vô ý lệ rơi xuống bàn.
Hết say vẫn bàng hoàng trong mộng,
Xót xa thay cái giống giang hồ !
Ngón đàn thêm một đường tơ,
Mà người sương gió nghìn thu nhọc nhằn.
Thôi rồi ra chốn nước non,
Lòng son lại để sổ con chim trời.
Thú hồ bể quyến mời du tử.
Niềm thê nhi khôn giữ được người.
Biết sao trái ngược tính trời,
Giang hồ cốt ấy trọn đời phiêu linh...
.................................................. ..............
Hôm nay ngồi rũ canh trường
Nơi thuyền trọ, rượu quỳnh tương ai mời
Người dâng rượu xa nơi trần giới,
Lạnh lùng thay gió thổi đêm đông!
Tuy người đã khuất non sông,
Mặt hoa lãng đãng như lồng dưới trăng.
Mường tượng thấy tung tăng cười nói,
Như tưởng chừng người mới hôm qua!
Nào hay nghìn cổ cách xa.
Tài tình đến thế mà ra hão huyền!
Hoa còn chút: trong thuyền dấu cũ,
Cây đàn tranh mốc ủ trên phên,
Phím long dây đã rỉ rền,
Còn nguyên trên gỗ ghi tên họ người.
Nàng xưa vốn một loài trăng gió,
Cũng vì vương víu nợ cầm ca.
Một đi lìa cửa lìa nhà,
Nắm xương tàn lạnh phương xa gửi nhờ.
Dêm nay họa có mình ta,
Đốt hương trầm cũ chờ ma dạo đàn.

Một mùa đông
Đôi mắt em lặng buồn,
Nhìn thôi mà chẳng nói
Tình đôi ta vời vợi
Có nói cũng không cùng.

Yêu hết một mùa đông
Không một lần đã nói
Nhìn nhau buồn vời vợi
Có nói cũng không cùng.

Trời hết một mùa đông
Gió bên thềm thổi mãi
Qua rồi mùa ân ái:
Đàn sếu đã sang sông.

Em ngồi trong song cửa
Anh đứng dựa tường hoa
Nhìn nhau mà lệ ứa
Một ngày một cách xa.

Đây là giải Ngân-hà
Anh là chim ô thước
Sẽ bắc cầu nguyện ước
Một đêm một lần qua.

Để mặc anh đau khổ
Ái ân giờ tận số
Khép chặt đôi cánh song
Khép cả một tấm lòng

Tiễn biệt
Ngày một ngày hai cách mặt nhau
Chẳng được cùng em kê gối sầu
Khóc chuyện thế gian cười ngặt nghẽo,
Cùng cười chuyện thế gian đau.

Ngày hôm tiễn biệt buồn say đắm
Em vẫn đùa nô uống rượu say.
Em có biết đâu đời vắng lạnh,
Lạnh buồn như ngọn gió heo mây.

Môi em đượm sặc mùi nho tươi
Đôi má em hồng chứa nụ cười
Đôi mắt em say màu xán lạn,
Trán em để lỏng làn tóc rơi.

Tuy môi em uống lòng anh say
Lời em càng nói càng chua cay,
Anh muốn van em đừng nói nữa
Lệ buồn sẽ nhỏ trong đêm nay.
Hãy xếp lại muôn vàn ân ái
Đừng trách nhau, đừng ái ngại nhau
Thuyền yêu không ghé bến sầu
Như đêm thiếu phụ bên lầu không trăng,
Hãy như chiếc sao băng, băng mãi
Để lòng buồn, buồn mãi không thôi.

Tình điên
Mười bảy xuân em chửa biết sầu
Mối tình đưa lại tự đâu đâu...
Em xinh, em đẹp, lòng anh trẻ
Dan díu cùng nhau giấc mộng đầu.

Tình trong như nước biển trong xanh,
Huyền ảo như trăng lọt khẽ mành,
Phơi phói như hoa đùa nắng sớm,
Rạt rào như sóng vỗ đêm thanh...

Hôm ấy trăng thu rụng dưới cầu
Em cười, em nói suốt canh thâu
Yêu nhau những tưởng yêu nhau mãi
Tình đến muôn năm chửa bạc đầu...

Ngày tháng trôi xuôi với ái ân
Bên cầu lá rụng đã bao lần
..........................................
Tình ái hay đâu mộng cuối trời
Nhầm nhau giây lát hận muôn đời
Kẻ ra non nước, người thành thị
Đôi ngả tình đi, người mỗi nơi.

Hôm nay ngồi ngắm ở bên sông
Ta được tin ai mới lấy chồng
Cười chửa dứt câu, tình đã vội...
Nàng điên “trên gối mộng” người thương.

Ta mơ trong đời hay trong mộng ?
Vùng cúc bên ngoài, động dưới sương
Ta dí đôi tay vào miếng kính,
Giật mình quên hết nỗi đau thương...

Ta hát dăm câu vô nghĩa lý:
Lá vàng bay lả vào buồng ta.
Ta viết dăm câu vô nghĩa lý”
Người điên xem đến hiểu lòng ta.


TẢN ĐÀ
(1888 - 1939)

Say !
Đêm xuân một trận nô cười,
Dưới đèn chẳng biết là người hay hoa
Khi vui quên cả cái già
Khi say chẳng rốc giang hà cũng say

Kiếp say sưa đã chấm sổ thiên đình.
Càng đắm sắc mê thinh càng mãi miết.
Say lắm vẻ: say mệt, say mê, say nhừ, say tít;
Trong làng say ai biết nhất ai say ?

Mảnh hình hài quen giả trá xưa nay,
Chúng sinh tướng lúc này coi mới hiện.
Thôi xếp cả nguyệt hoa, hoa nguyệt,
Cảnh bồng lai trải biết gọi làm duyên.

Lại say !
Say sưa nghĩ cũng hư đời,
Hư thì hư vậy, say thì cứ say.
Đất say đất cũng lăn quay
Trời say mặt cũng đỏ gay, ai cười ?
Say chẳng biết phen này là mấy,
Nhìn non xanh chẳng thấy lại là say.
Quái ! say sao ? say mãi thế này ?
Say suốt cả đêm ngày như bất tỉnh,
Thê ngôn túy tửu chân vô ích.
Ngã dục tiêu sầu thả tự do
Việc trần ai, ai tỉnh, ai lo,
Say lúy túy nhỏ to đều bất kể.
Trời đất nhỉ ! cái say là sướng thế !
Vợ khuyên chồng, ai dễ đã chừa ngay,
Muốn say lại cứ thế mà say.

Còn chơi.
Ai đã hay đâu tớ chán đời,
Đời chưa chán tớ, tớ còn chơi.
Chơi cho thật chán, cho đời chán,
Đời chán nhau rồi, tớ sẽ thôi.

Nói thế, can gì tớ đã thôi,
Đời đương có tớ, tớ còn chơi.
Người ta chơi đã già đời cả,
Như tớ năm nay mới nửa đời.

Nửa đời chính độ tớ đương chơi,
Chơi muốn như sao thật sướng đời.
Người đời ai có chơi như tớ,
Chơi cứ bằng văn mãi chửa thôi.

Chơi văn sướng đến thế thì thôi,
Một mảnh trăng non chiếu cõi đời.
Văn vận nước nhà đương buổi mới,
Như trăng mới mọc, tớ còn chơi.

Làng văn chi thiếu khách đua chơi,
Dan díu, ai như tớ với đời.
Tớ đã với đời dan díu mãi,
Muốn thôi, đời cũng chửa cho thôi.

Đời đương dan díu, chửa cho thôi,
Tớ dám xa xôi để phụ đời.
Vắng tớ bấy lâu, đời nhớ tớ,
Nhớ đời, nên tớ vội ra chơi.

Tớ hãy chơi cho quá nửa đời,
Đời chưa quá nửa, tớ chưa thôi.
Tớ thôi, tớ nghĩ buồn cho tớ,
Buồn cả cho đời vắng khách chơi.

Nào những ai đâu, bạn của đời ?
Sao mà bỏ vắng, ít ra chơi ?
Chớ ai chờ mãi, ai đâu tá ?
Hay ngán cho đời chẳng muốn chơi ?

Nếu tớ như ai: cũng ngán đời,
Đời thêm vắng bạn, lấy ai chơi ?
Cuộc đời tớ nghĩ chưa nên ngán,
Nếu ngán thời xưa tớ đã thôi.

Tớ nhớ năm xưa nửa ngán đời,
Nghĩ đi, nghĩ lại, lại ra chơi.
Mê chơi cho tới thành dan díu,
Đời dẫu cho thôi, tớ chẳng thôi.

Nghĩ tớ bao nhiêu, lại nghĩ đời,
Nghĩ đời như thế, dám nào thôi.
Còn đời, còn tớ, còn chơi mãi,
Chơi mãi cho đời có bạn chơi.

Tớ muốn chơi cho thật mãn đời,
Đời chưa thật mãn; tớ chưa thôi.
Chẳng hay đời tớ lâu hay chóng 1
Dù chóng hay lâu, tớ hãy chơi.

Trăm năm, tớ độ thế mà thôi,
Ức, triệu, nghìn năm chửa hết đời.
Chắc có một phen đời khóc tớ,
Tớ thôi, tớ cũng hãy cùng chơi.

Bút đã thôi rồi, lại chửa thôi,
Viết thêm câu nữa, hỏi đời chơi:
“Lộng hoàn” này điệu từ đâu trước ?
Họa được hay không ? tớ đố đời.

Gặp xuân.
Gặp xuân ta giữ xuân chơi,
Câu thơ chén rượu là nơi đi về.
Hết xuân cạn chén xuân về.
Nghìn thu nét mực, thơ đề vẫn xuân !

Gặp ta nay, xuân chớ lạnh lùng,
Tóc có khác, trong lòng ta chẳng khác.
Kể từ thửo biết xuân bốn chín năm về trước.
Vẫn rượu thơ non nước thú làm vui.
Đến xuân nay ta tuổi đã năm mươi ;
Tính trăm tuổi đời người, ta mới nửa,
Còn sau nữa, lại bao nhiêu xuân nữa,
Mặc trời cho ta, ta chửa hỏi làm chi.
Sẵn rượu đào, xuân uống với ta đi,
Chỗ quen biết, kể gì ai chủ, khách.
“Thiên cổ vị văn song Lý Bạch,
Nhất niên hà đắc lưỡng đông quân”.

Dầu trăn năm gặp gỡ đủ trăm lần,
Thơ với rượu cùng xuân ta cứ thế.
Ngoài trăm tuổi vắng ta trên trần thế,
Xuân nhớ ta chưa dễ biết đâu tìm !

Cùng nhau nay hãy uống thêm.

Thơ rượu.
Người đời như giấc chiêm bao
Nghìn xưa đã mấy ai nào trăm năm ?
Một đoàn lao lực, lao tâm
Quí chi chữ “Thọ” mà lăm sống nhiều ?

Có tiền chưa dễ mà tiêu,
Ham danh lắm kẻ như diều đứt dây.
Thương ai cho bận lòng đây ?
Cho vơi hũ rượu, cho đầy túi thơ !
Cảnh đời gió gió mưa mưa,
Buồn trong ta phải, say sưa đỡ buồn.
Rượu say ta lại khơi nguồn,
Nên thơ, rượu cũng thêm ngon giọng tình.
Rượu thơ mình lại với mình,
Khi say quên cả cái hình phù du.
Trăm năm thơ túi rượu vò,
Nghìn năm thi sĩ tửu đồ là ai ?


TƯƠNG PHỐ_nữ sĩ
(sn: 1900)

Nụ cười dưới trăng
Nhớ xưa, anh cảm chị hằng,
Đa tình đến nỗi thương trăng lạnh lùng.
Rẽ mây ước tới thiềm-cung,
Nguyệt đem chăn gối bạn cùng Thương-nga.
Vợ gần, cảm bóng trăng xa,
Ghen trăng, vợ bẳn: “Hằng-Nga... Nga gì !”
Phá cười tiếng cụ Hường Chi:
“Trời ơi, trời hỡi ghen gì ? với trăng !”

Nhân gian lắm nỗi bất bằng,
Thà như cung quản ả Hằng, anh ơi !
Yêu anh, em ước lên trời,
Trên mây kết bạn muôn đời cùng trăng;
Để mai đây, dưới cung Hằng,
Yêu trăng, anh lại nhìn trăng mỉm cười...
(1919)


NGUYỄN BÍNH
(1919-1966)

TƯƠNG TƯ.
Thôn Đoài ngồi nhớ thôn Đông
Một người chín nhớ mười mong một người
Gió mưa là bệnh của trời
Tương tư là bệnh của tôi yêu nàng

Hai thôn chung lại một làng
Cớ sao bên ấy chẳng sang bên này ?
Ngày qua ngày lại qua ngày,
Lá xanh nhuộm đã thành cây lá vàng.
Bảo rằng cách trở đò giang,
Không sang là chẳng đường sang đã đành.
Nhưng đây cách một đầu đình,
Có xa xôi mấy mà tình xa xôi...

Tương tư thức mấy đêm rồi,
Biết cho ai biết, ai người biết cho !
Bao giờ bến mới gặp đò ?
Hoa khuê các, bướm giang hồ gặp nhau ?
Nhà em có một giàn trầu,
Nhà anh có một hàng cau liên phòng.
Thôn Đoài thì nhớ thôn đông
Cau thôn Đoài nhớ trầu không thôn nào ?


XUÂN VỀ !
Đã thấy xuân về với gió đông,
Với trên màu má gái chưa chồng.
Bên hiên hàng xóm, cô hàng xóm,
Ngước mắt nhìn trời, đôi mắt trong.

Từng đàn con trẻ chạy xun xoe,
Mưa tạnh, trời quang, nắng mới hoe.
Lá nõn, ngành non ai tráng bạc ?
Gió về từng trận gió bay đi …

Thong thả nhân gian nghỉ việc đồng,
Lúa thì con gái, mượt như nhung.
Đầy vườn hoa bưởi, hoa cam rụng,
Ngào ngạt hương bay bướm vẽ vòng.

Tiên đường cát rụng, một đôi cô,
Yếm đỏ, khăn thâm, trẩy hội chùa.
Gậy trúc dắt bà già tóc bạc.
Lần lần tràng hạc miệng nam-mô.
(Tâm hồn tôi)


CÔ LÁI ĐÒ.
Xuân đã đem mong nhớ trở về,
Lòng cô gái ở bến sông kia.
Cô hồi tưởng lại ba xuân trước,
Trên bến cùng ai đã nặng thề.

Nhưng rồi người khách tình quân ấy,
Đi biệt không về với núi sông.
Đã mấy lần sông trôi, trôi mãi,
Mấy lần cô lái mỏi mòn trông.

Xuân này đến nữa, lại ba xuân,
Đóm lửa tình duyên tắt lịm dần.
Chẳng lẽ ôm lòng chờ đợi mãi.
Cô đành lỗi ước với tình quân.

Bỏ thuyền, bỏ lái, bỏ dòng sông,
Cô lái đò kia đi lấy chồng.
Vắng bóng cô em từ dạo ấy,
Để buồn cho những khách sang sông.


VẨN VƠ.
Đã quyết không ..., không ... được một ngày,
Rồi yêu, yêu cả buổi chiều nay.
Chiều nay bướm trắng ra nhiều quá,
Không biết là mưa hay nắng đây ?

Lâu nay tôi thấy ở lòng tôi,
Như có tơ vương đến một người.
Người ấy ... nhưng mà tôi chẳng nói,
Tôi đành ngậm miệng nữa mà thôi.

Tôi quen ngậm miệng với tình xưa,
Tình đã sang sông, đã tới bờ.
Tình đã trao tôi bao oán hận,
Và đem theo cả một thuyền mơ,

Mơ có năm năm đã vội tàn,
Có nàng đan mãi áo len đan,
Có nàng áo đỏ đi qua ấy,
Hương đượm ba ngày, hương chửa tan.

Mà hương đượm mãi ở hồn tôi,
Tôi biết là tôi yêu mất rồi,
Tôi biết rồi đây tôi khổ lắm;
Chiều nay gió lạnh đấy nàng ơi!

Tất cả mùa đông đan áo len,
Cho người, cho tất cả người quen.
Còn tôi người lạ, tôi người lạ,
Có cũng nên và không cũng nên.

Oán đã bao la hận đã nhiều,
Cớ sao tôi vẫn chẳng thôi yêu ?
Tôi đi mãi mãi con đường ấy,
Qua lại hôm nay, sáng lại chiều.


RƯỢU XUÂN.
Cao tay nâng chén rượu nồng,
Mừng em: em sắp lấy chồng xuân nay.
Uống đi ! em uống cho say !
Để trong mơ, sống những ngày xuân qua.

Thấy tình duyên của đôi ta,
Đến đây là ... đến đây là... là thôi !
Em đi dệt mông cùng người,
Lẻ loi xuân một góc trời riêng anh.


XUÂN DIỆU.
(1917)

Cảm xúc !
Là thi sĩ, nghĩa là ru với gió,
Mơ theo trăng, và vơ vẩn cùng mây.
Để linh hồn ràng buộc bởi muôn dây,
Hay chia xẻ bởi trăm tình yêu mến.

Đây là quán tha hồ muôn khách đến ;
Đây là bình thu hợp trí muông hương,
Đây là vườn chim nhã hạt mười phương ;
Hoa mật ngọt chen giao cùng trái độc...

Đôi giếng mắt đã chứa trời vạn hộc,
Đôi bờ tai nào ngăn cản thanh âm :
Của vu vơ nghe mãi tiếng kêu thầm...
Của xanh thắm thấy luôn màu nói sẽ...

Tay ấp ngực dò xem triều máu lệ,
Nghìn trái tim mang trong một trái tim.
Để hiểu vào giọng suối với lời chim,
Tiếng mưa khóc, lời rei tia nắng động.

Không có cánh nhưng vẫn thèm bay bổng,
Đi trong sân mà nhớ chuyện trên trời.
Trút thời gian, trong một phút chơi vơi,
Ngắm phong cảnh giữa hai bề lá cỏ.

Tôi chỉ là một cây kim bé nhỏ,
Mà vạn vật là muôn đá nam châm.
Nếu hương đêm say dậy với trăng rằm,
Sao lại trách người thơ tình lơi lả ?

Muộn màng.
Anh biết yêu em đã muộn màng,
Nhưng mà ai cưỡng được tình thương !
Ngậm ngùi tặng trái tim lưu lạc
Anh chỉ xin về một chút hương.

Một chút hương phai của ái tình,
Mà em không thể gửi cùng anh.
Để lòng ướp với tình phai ấy,
Anh tưởng từ đây bớt một mình.

Mắt ướt trông nhau lệ muốn tuôn,
Gượng cười anh phải khóc thầm luôn.
Em là người của ai ai đấy,
Lưu luyến chi anh để sớt buồn.

Dầu chiếm tay em, anh vẫn hay
Rằng anh chỉ nắm cánh chim bay.
Bao giờ có được người yêu dấu,
Chất chứa trong lòng vạn đắng cay.

Anh chỉ là con chim bơ vơ,
Lạnh lùng bay giữa gió, sương, mưa.
Qua gần tổ ấm chim đôi bạn
Bỗng thấy lòng cuồng yêu ngẩn ngơ.

Yêu ngẩn ngơ rồi đau xót xa,
Số anh là khổ, phận anh là
Suốt đời nuốt lệ vào trong ngực,
Đem ái tình dâng kẻ phụ ta.

Chưa đi mà đã cách xa nhau,
Lúc biệt ly rồi xa đến đâu ?
Thôi hãy để anh đi hốt hoảng,
Gấp đem thương nhớ khuất mây mù.

Thôi hãy để anh đi thất thơ,
Mặc luồng gió lạnh, mặc mưa to.
Đánh vào thân thể, run như sậy
Tôi chẳng cần ai thương hại cho.

Phải nói.
Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ ?
Anh tham lam, anh đòi hỏi quá nhiều.
Anh biết rồi, em đã nói em yêu ;
Sao vẫn muốn nhắc một lời đã cũ ?

Yêu tha thiết thế vẫn còn chưa đủ ?
Nếu em yêu mà chỉ để trong lòng,
Không tỏ hay, yêu mến cũng là không,
Và sắc đẹp chỉ làm bằng cẩm thạch.

Anh thèm muốn vô biên và tuyệt đích
Em biết không ? anh tìm kiếm em hoài.
Sự thật ngày nay, không thật đến ngày mai...
Thì ân ái có bao giờ lại cũ ?

Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ,
Phải nói yêu trăm bận đến nghìn lần.
Phải mặn nồng cho mãi mãi đêm xuân,
Đem chim bướm thả trong vườn tình ái.

Em phải nói, phải nói, và phải nói:
Bằng lời riêng nơi cuối mắt, đầu mày,
Bằng nét vui, bằng vẻ thẹn chiều say,
Bằng đầu ngả, bằng miệng cười, tay riết.

Bằng im lặng, bằng chi em có biết !
Cốt nhất là em chớ lạnh như đông,
Chớ thản nhiên bên kẻ đang cháy lòng,
Chớ yên ổn, như mặt hồ nước ngủ.

Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ.


Chỉ ở lòng ta.
Lòng là gió nhưng lòng tôi thả bướm
Thêm phất phơ cho hơi thở vừa hiền:
Chỉ là trăng, nhưng tôi thấy thần tiên
Như tuyệt diệu: bởi hồn tôi xanh quá.

Và người ấy vẫn như bao kẻ lạ
Cũng sắc hương, là lụa, cũng dung nhan.
Chỉ là tình, nhưng tôi rất mê man
Gồm vũ trụ gửi nơi hình cẩm thạch.

Cuộc đời cũng đìu hiu như dặm khách
Mà tình yêu như quán trọ bên đường.
Mái tranh tàn đỡ rét một đêm sương
Vò nước lã mắt xòang đôi phổi nắng.

Nhà quê kiểng có đâu cơm gạo trắng
Thân lữ cô đừng giận quán tranh nghèo.
Có chỉ giàu những của mang theo,
Giữa hiu quạnh, được nghỉ nhờ là quí.

Thiên đường cũng ở trong rương hành lý
Muốn say sưa, phải đem sẵn rượu nồng.
Muốn êm đềm, phải có sẵn gối bông
Muốn mơ mộng, phải sẵn trầm, sẵn nhạc.

Tôi vẫn biết cuộc đời thường đạm bạc
Nên mang theo từng suối rượu, nguồn tình.
Đem mến yêu làm cho cảnh thêm xinh,
Cứ phong nhã để cho người bớt tục.

Để lây lửa chuyển những lòng giá đúc,
Phải ấm lên, vì bắt chước tôi nồng ;
Để bừng tia trong những mắt tê đông
Và gợi nhịp khiến hồn lười phải thức ;

Để giục tiếng chim của niềm rạo rực
Để thay cánh rụng của nổi phai tàn,
Để tươi cười và âu yếm nhân gian,
Tôi có sẳn một mặt trời ở ngực.
(Gửi hương cho gió)

Xuân đầu.
Trời xanh thế ! hàng cây thơ biết mấy!
Vườn no sao ! đường cỏ mộng bao nhiêu
Khi Phạm-Thái gặp Quỳnh-Như thuở ấy,
Khi chàng Kim vừa thấy được nàng Kiều.

Hỡi năm tháng vội đi làm quá khứ !
Trở về đây ! và đem trở về đây !
Rượu nơi mắt với khi nhìn ướm thử
Gấm trong lòng và khi đứng chờ ngây.

Và nhạc phấn dưới chân mừng sánh bước
Và giăng tơ trong lời nhỏ khơi ngòi,
Tà áo mới cũng say mùi gió nước,
Rặng mi dài xao động ánh dương vui.

Thiệng liêng quá, những chiều không dám nói,
Những tay e, những đầu gượng cúi mau,
Chim giữa nắng sao ma kêu đến chói !
Ôi vô cùng trong một phút nhìn nhau.

Cho ta xin, cho ta xin sắc đỏ,
Xin màu xanh về tô lại khung đời...
Trời ơi, trời ơi, đâu rồi tuổi nhỏ ?
Hôm xưa đâu rồi, trời ơi ! trời ơi !
(Gửi hương cho gió)
__________________
- Thành công lớn nằm trong từng chi tiết nhỏ.
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #2  
Cũ 04-06-2008, 02:45 PM
jimmy nguyen's Avatar
jimmy nguyen jimmy nguyen vẫn chưa có mặt trong diễn đàn
Senior Member
Rao bán xe
 
Tham gia ngày: Dec 2007
Đến từ: Sài gòn
Bài gởi: 6.551
Thanks: 9.266
Thanked 18.444 Times in 2.826 Posts
Biến số xe: 0292
Gửi tin nhắn qua Yahoo chát tới jimmy nguyen
Mặc định Re: TUYỂN TẬP VN THI NHÂN TIỀN CHIẾN.

đọc choáng quá!!! mờ cà 2 con mắt!!!
__________________

To view links or images in signatures your post count must be 0 or greater. You currently have 0 posts.
Xe nào cũng là xe, xe... cũng là xe!
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #3  
Cũ 04-06-2008, 03:07 PM
ernesto ernesto vẫn chưa có mặt trong diễn đàn
Senior Member
Xe đã lên hết cốt
 
Tham gia ngày: Dec 2007
Đến từ: ở nhờ nhà mom
Bài gởi: 425
Thanks: 653
Thanked 733 Times in 130 Posts
Biến số xe: 51-U2 2986
Mặc định Re: TUYỂN TẬP VN THI NHÂN TIỀN CHIẾN.

thiết nghĩ bác hung-cattuong chỉ nên trích một vài bài, đồng thời đưa ra ý kiến của mình về bài thơ đó, sau đó anh em có người ý kiến như vậy có nguời không, cùng nhau đàm đạo chắc sẽ thi vị hơn, chứ bác đưa ra một lèo thế này, nguời đọc cũng mỏi mắt mà không ép phê lắm, vài dòng ý kiến ...
__________________
... đường xa vạn dặm ...
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #4  
Cũ 04-06-2008, 03:59 PM
hung_cattuong's Avatar
hung_cattuong hung_cattuong vẫn chưa có mặt trong diễn đàn
Senior Member
Xe lên cốt 3
 
Tham gia ngày: Apr 2008
Đến từ: tp.hcm
Bài gởi: 345
Thanks: 6.065
Thanked 1.842 Times in 196 Posts
Gửi tin nhắn qua Yahoo chát tới hung_cattuong
Mặc định Re: TUYỂN TẬP VN THI NHÂN TIỀN CHIẾN.

[highlight=#FFFFBF]gửi bởi ernesto vào ngày Thứ 4 04 Tháng 6, 2008 2:07 pm

thiết nghĩ bác hung-cattuong chỉ nên trích một vài bài, đồng thời đưa ra ý kiến của mình về bài thơ đó, sau đó anh em có người ý kiến như vậy có nguời không, cùng nhau đàm đạo chắc sẽ thi vị hơn, chứ bác đưa ra một lèo thế này, nguời đọc cũng mỏi mắt mà không ép phê lắm, vài dòng ý kiến ...[/highlight]
@ernesto: Rất cam on y kien dong gop cua pac. nhung y cua em là mo topic "TUYỂN TẬP ..." này ra chỉ mong cùng các anh em ai có những bài thơ nào (sáng tác trước 1975) đã sưu tầm đươc thì bổ sung vào cho nó càng ngày càng phong phú thêm thôi. Để mỗi khi rỗi rảnh các anh em mình ai muốn "say" thơ thì cứ nhảy vào lục lại & đọc lại một bài nào đó rồi tự "phê" thôi. :lol: Chứ còn về "bình thơ" hoặc "bình tranh" của các cụ này thì em chịu...
__________________
- Thành công lớn nằm trong từng chi tiết nhỏ.
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #5  
Cũ 08-06-2008, 03:31 PM
Phuc-Phanrang75 Phuc-Phanrang75 vẫn chưa có mặt trong diễn đàn
Senior Member
Xe lên cốt 1
 
Tham gia ngày: Apr 2008
Bài gởi: 226
Thanks: 46
Thanked 70 Times in 29 Posts
Mặc định Re: TUYỂN TẬP VN THI NHÂN TIỀN CHIẾN.

Mình có load được bài thơ này hay, muốn chia sẻ cùng anh em:
Những phút xao lòng
Author: Thuận Hữu
Tập thơ Biển gọi, NXB Ðà nẵng

Có thể vợ mình xưa cũng có một người yêu
(Người ấy gọi vợ mình là người yêu cũ)
Cũng như mình thôi, mình ngày xưa cũng thế
Yêu một cô, giờ cô ấy đã lấy chồng.

Có thể vợ mình vì những phút mềm lòng
Nên giấu kín những suy tư, không kể về giấc mộng
Người yêu cũ vợ mình có những điều mình không có được
Cô ấy không nói ra vì sợ mình buồn.

Mình cũng có những phút giây cảm thấy xao lòng
Khi gặp người yêu xưa với những điều vợ mình không có được
Nghĩ về cái đã qua nhiều khi nuối tiếc
Mình cũng chẳng nói ra vì sợ vợ buồn

Sau những lần nghĩ đâu đâu mình thương vợ mình hơn
Và cảm thấy mình như người có lỗi
(Chắc vợ mình hiểu điều mình không nói
Cô ấy cũng thương yêu và chăm chút mình hơn)

Mà có trách chi những phút xao lòng
Ai cũng có một thời để yêu và một thời để nhớ
Ai cũng có những phút giây ngoài chồng ngoài vợ
Ðừng có trách chi những phút xao lòng
./.

Lời bình lựng:
Bài thơ này ý tứ rất hay, đặc biệt là 2 câu cuối. "Vợ" hoặc "chồng" có thể dùng để tự nhủ lòng mình mỗi lúc cảm thấy có lỗi, hoặc để tha thứ cho nhau những lỗi lầm, vì : Ai cũng có những phút giây ngoài chồng ngoài vợ
Ðừng có trách chi những phút xao lòng
__________________
Vì bạn chạy không nhanh ... nên người khác phải quay đầu lại nhìn.
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #6  
Cũ 10-06-2008, 02:56 AM
hung_cattuong's Avatar
hung_cattuong hung_cattuong vẫn chưa có mặt trong diễn đàn
Senior Member
Xe lên cốt 3
 
Tham gia ngày: Apr 2008
Đến từ: tp.hcm
Bài gởi: 345
Thanks: 6.065
Thanked 1.842 Times in 196 Posts
Gửi tin nhắn qua Yahoo chát tới hung_cattuong
Mặc định Re: TUYỂN TẬP VN THI NHÂN TIỀN CHIẾN.

---------------------
T. T. KH.
---------------------
- Vào năm 1937, trên thi đàn VN đột nhiên xuất hiện một thi nhân làm chấn động dư luận không ít, người ấy mang bút hiệu T. T. TK.
- Đột ngột xuất hiện rồi đột nhiên mất tích, trên thi đàn VN chỉ còn lưu lại có bốn bài thơ mang bút danh T.T.TK mà lại là những bài thơ tình lâm ly, chứa đựng nỗi niềm u ẩn của một cô gái đang dậy lòng yêu với một chàng nghệ sĩ, nhưng vì sự khắt khe của gia đình phong kiến, nàng phải xa cách người yêu để đi lấy một ông chồng luống tuổi. Mộng đẹp dở dang, mượn mấy dòng thơ, nàng kêu lên những tiếng bi thương gợi cảm.
- Thế là thiên hạ đổ xô đi tìm người con gái đáng thương ấy. Nhiều khách yêu thơ đa tình nhôn nhao lên cho rằng T.T.TK là người yêu của mình, rồi lên tiếng đáp lại xôn xao bằng những bài thơ nồng nàn dành tặng cho T.T.TK.
- Từ dạo ấy đến nay, T.T.TK. đã làm cho nhiều người thắc mắc về thân thế của nàng. Người ta chỉ biết mường tượng về nàng với cái tên T.T.TK. Có người cho rằng đó là: Trần Thị Khánh, lại có người bảo rằng T.T.TK. tên thật là: Thâm Tâm Khánh. Tuy nhiên vẫn chưa có chứng cứ nào là xác thực để chứng minh được: nàng là ai ?

Hai Sắc Hoa Ti-gôn
(30-10-1937)
Một mùa thu trước, mỗi hoàng hôn
Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn,
Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc,
Tôi chờ người đến với yêu đương.

Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng
Dải đường xa vút bóng chiều phong,
Và phương trời thẳm mờ sương cát,
Tay vít dây hoa trắng cạnh lòng.

Người ấy thường hay vuốt tóc tôi,
Thở dài trong lúc thấy tôi vui,
Bảo rằng : "Hoa, dáng như tim vỡ,
Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi !"

Thuở đó nào tôi đã hiểu gì
Cánh hoa tan tác của sinh ly,
Cho nên cười đáp :"Màu hoa trắng
Là chút lòng trong chẳng biến suy".

Ðâu biết lần đi một lỡ làng,
Dưới trời đau khổ chết yêu đương.
Người xa xăm quá ! - Tôi buồn lắm,
Trong một ngày vui pháo nhuộm đường...

Từ đấy, thu rồi, thu lại thu,
Lòng tôi còn giá đến bao giờ ?
Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ...
Người ấy, cho nên vẫn hững hờ.

Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời,
Ái ân lạt lẽo của chồng tôi,
Mà từng thu chêt, từng thu chết,
Vẫn giấu trong tim bóng "một người".

Buồn quá hôm nay xem tiểu thuyết
Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa
Như hồng tựa trái tim tan vỡ.
Và đỏ như màu máu thắm pha !

Tôi nhớ lời người đã bảo tôi
Một mùa thu trước rất xa xôi..
Ðến nay tôi hiểu thì tôi đã,
Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi !

Tôi sợ chiều thu phớt nắng mờ,
Chiều thu, hoa đỏ rụng chiều thu
Gió về lạnh lẽo chân mây vắng,
Người ấy ngang sông đứng ngóng đò.

Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng,
Trời ơi ! Người ấy có buồn không ?
Có thầm nghĩ tới loài hoa vỡ
Tựa trái tim phai, tựa máu hồng .

Bài Thơ Thứ Nhất
(20-11-1937)
Thuở trước hồn tôi phơi phới quá,
Lòng thơ nguyên vẹn một làn hương.. .
Nhưng nhà nghệ sĩ từ đâu lại,
Êm ái trao tôi một vết thương.

Tai ác ngờ đâu gió lạ qua,
Làm kinh giấc mộng những ngày hoa,
Thổi tan tâm điệu du dương trước
Và tiễn người đi bến cát xa.

Ở lại vườn Thanh có một mình,
Tôi yêu gió rụng lúc tàn canh;
Yêu trăng lặng lẽ rơi trên áo,
Yêu bóng chim xa nắng lướt mành.

Và một ngày kia tôi phải yêu
Cả chồng tôi nữa lúc đi theo
Những cô áo đỏ sang nhà khác,
Gió hỡi ! làm sao lạnh rất nhiều ?

Từ đấy không mong không dám hẹn
Một lần gặp nữa dưới trăng nghiêm,
Nhưng tôi vẫn chắc nơi trời lạ,
Người ấy ghi lòng: “Vẫn nhớ em!”

Đang lúc lòng tôi muốn tạm yên,
Bỗng ai mang lại cánh hoa tim
Cho tôi ép nốt dòng dư lệ
Rỏ xuống thành thơ khóc chút duyên ?

Đẹp gì một mảnh lòng tan vỡ
Đã bọc hoa tàn dấu xác xơ !
Tóc úa giết dần đời thiếu phụ.. .
Thì ai trông ngóng, chả nên chờ!

Viất đoạn thơ đầu lo ngại quá
Vì tôi còn nhớ hẹn nhau xưa:
“ Cố quên đi nhé, câm và nín
Đừng thở than bằng những giọng thơ! “

Tôi run sợ viết, lặng im nghe
Tiếng lá thu khô siết mặt hè
Như tiếng chân người len lén đến.
Song đời nào dám gặp ai về !

Tuy thế tôi tin vẫn có người
Thiết tha theo đuổi nữa, than ôi!
Biết đâu.. . tôi: một tâm hồn héo,
Bên cạnh chồng nghiêm luống tuổi rồi.

Đan Áo Cho Chồng
(23-07-1938)
“ Chị ơi! nếu chị đã yêu,
Đã từng lỡ hái ít nhiều đau thương,
Đã xa hẳn quảng đời hương,
Đã đem lòng gởi gió sương mịt mùng.

Biết chăng chị ? mỗi mùa đông,
Đáng thương những kẻ có chồng như em.
Vẫn còn thấy lạnh trong tim,
Đan đi đan lại áo len cho chồng.

Như con chim hót trong lồng,
Hạt mưa nó rụng bên sông bơ thờ.
Tháng ngày nổi tiếng tiêu sơ,
Than ôi! Gió đã sang bờ ly tan.. .

Tháng ngày miễn cưỡng em đan,
Kéo dài một chiếc áo len cho chồng.
Như con chim nhốt trong lồng,
Tháng ngày mong đợi ánh hồng năm nao!

Ngoài trời mưa gió xôn xao,
Ai đem khoá chết chim vào lồng nghiêm ?
Ai đem lễ giáo giam em ?
Sống hờ trọn kiếp trong duyên trái đời.. .
Lòng em khổ lắm chị ơi!
Trong bao tủi cực với lời mỉa mai.
Quang cảnh lạ, tháng năm dài,
Đêm đêm nghĩ tới ngày mai giật mình! “

Bài Thơ Cuối Cùng
Anh ạ, tháng ngày xa quá nhỉ !
Một mùa thu cũ, một lòng đau.. .
Ba năm ví biết anh còn nhớ,
Em đã câm lời có nói đâu !

Ðã lỡ, thôi rồi! chuyện biệt ly,
Càng khơi càng thấy lụy từng khi.
Trách ai mang cánh "ti-gôn" ấy,
Mà viết tình em, được ích gì ?

Chỉ có ba người đã đọc riêng,
Bài thơ "đan áo" của chồng em.
Bài thơ “đan áo” nay rao bán,
Cho khắp người đời thóc mách xem.. .

Là giết đời nhau đấy, biết không ?
… Dưới giàn hoa máu tiếng mưa rung,
Giận anh, em viết dòng dư lệ,
Là chút dư hương: điệu cuối cùng !

Từ nay, anh hãy bán thơ anh,
Còn để yên tôi với một mình,
Những cánh hoa lòng, hừ ! đã ghét,
Thì đem mà đổi lấy hư vinh.

Ngang trái đời hoa đã úa rồi,
Từng mùa gió lạnh sắc hương rơi.. .
Buồng nghiêm thơ thẩn hồn eo hẹp,
Ði nhớ người không muốn nhớ lời !

Tôi oán hờn anh, mỗi phút giây,
Tôi run sợ viết, bởi rồi đây
Nếu không yên được thì tôi… chết
Ðêm hỡi ! làm sao tối thế này ?

Năm lại năm qua cứ muốn yên
Mà phương ngoài gió chẳng làm quên ;
Và người vỡ lỡ duyên thầm kín,
Lại chính là anh, anh của em !

Tôi biết làm sao được hỡi trời ?
Giận anh, không nỡ ! nhớ không thôi !
Mưa buồn, mưa hắt, trong lòng ướt…
Sợ quá đi, anh… “có một người” !...

- Bốn bài thơ của T.T.TK. là bốn dòng nước mắt trào tuôn trong những phút giây xúc động vì tan vỡ mộng tình. Trút ra được bốn dòng lệ, T.T.TK như đã vơi được ngọn trào lòng ; rồi nàng im bặt. Mà còn biết nói gì nữa đây khi đã nói tất cả rồi. Bài thơ cuối cùng là một báo hiệu sự ráo lệ, một vết thương đã hãm được máu loang.
Về sau này năm 1958 trên một tờ báo lại xuất hịên thêm một bài thơ cũng mang bút hiệu là T.T.Tk. nhưng không ai dám xác nhận là có đúng là cùng một T.T.TK hay không.

Tan Vỡ
T.T.Tk. 1958
Một phút gần nhau cũng đủ rồi
Nên cười đứng trước cảnh chia phôi.
Ngày về mong bạn đừng mong nhớ,
Mây ước duyên hờ có thế thôi.

Hợp tan thường lệ có gì đâu,
Bạn hãy quên đi chớ vướng sầu.
Đành lẽ Bắc Nam người mỗi ngả.
Xa nhau rồi nữa sẽ gần nhau.

Nhớ tiếc làm chi để bận lòng,
Chắc gì gặp gỡ nữa mà mong.
Quên đi bạn – cố quên đi nhé!
Tiếng gọi xa xăm của cõi lòng,

Thôi nhé đường đời đã biết nhau,
Thà rằng quên truớc khỏi quên sau.
Đa mang chi nữa tình mây nước
Để mặc sương sa bạc mái đầu.
__________________
- Thành công lớn nằm trong từng chi tiết nhỏ.
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #7  
Cũ 10-06-2008, 09:34 AM
cd50benly cd50benly vẫn chưa có mặt trong diễn đàn
Senior Member
Xe mất zin hoàn toàn
 
Tham gia ngày: Jan 2008
Bài gởi: 706
Thanks: 805
Thanked 239 Times in 107 Posts
Mặc định Re: TUYỂN TẬP VN THI NHÂN TIỀN CHIẾN.

T.T.KH là ai?

T.T.Kh. với những câu thơ xót xa cảm động:

Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời
ái ân lạt lẽo của chồng tôi
Và từng thu chết, từng thu chết
Vẫn giấu trong tim một bóng người...

Vậy T.T.Kh. là ai? Nam hay nữ? Bút danh này chỉ thấy ghi ở ba bài thơ đăng trong Tiểu thuyết thứ bảy và một bài trên báo Phụ nữ, rồi thôi, không thấy xuất hiện nữa.

Ông Hoài Thanh, năm 1941, có soạn cuốn Thi nhân Việt Nam cũng trích dẫn T.T.Kh. với lời ghi chú: "Sau khi bài thơ kia đăng rồi, xóm nhà văn bỗng xôn xao, đến mấy người nhất quyết T.T.Kh. chính là người yêu của mình. Và người ta đã phê bình rất náo nhiệt. Có kẻ không ngần ngại cho những bài thơ ấy là những áng thơ kiệt tác...".

Hôm nay xin công bố với bạn đọc, một thông tin chúng tôi được biết về T.T.Kh. Người kể còn sống, mà T.T.Kh. cách đây bốn năm vẫn còn gặp. Chúng tôi thấy cần phải công bố ngay vì nó có lợi cho việc là văn học sử sau này.

Số là vào dịp hội đền Bà Tấm năm nay (Kỷ Tỵ, 1989), chúng tôi rủ nhau sang Phú Thụy dự hội. Cùng đi có nhà thơ Lương Trúc thuộc lớp thơ trước Cách mạng tháng Tám, năm nay đã 74 tuổi (tên thật là Phạm Quang Hòa), bạn thân với các nhà thơ Thâm Tâm, Nguyễn Bính và Trần Huyền Trân. Chính bài Tống biệt hành Thâm Tâm viết tặng Phạm Quang Hòa khi đi hoạt động cách mạng. Nguyễn Bính cũng có bài thơ tặng Phạm Quang Hòa mở đầu bằng hai câu:

Tôi và anh: Bính và Hòa
ở đây xa chị, xa nhà, xa em...
Và đây kết thúc bằng hai câu:
Đây là giọt lệ phân ly
Ngày mai tôi ở, anh đi, bao giờ...?

Nhà thơ Lương Trúc là người cung cấp tư liệu, và tất nhiên ông sẽ sẵn sàng chịu trách nhiệm về họ tên tác giả Hai sắc hoa ti-gôn được công bố dưới đây. Cùng nghe hôm đó với tôi có nhà thơ Trần Lê Văn và nhà thơ Tú Sót.

T.T.Kh. tên thật là Trần Thị Khánh, người yêu của Thâm Tâm. Hai người yêu nhau, nhưng biết không lấy được nhau, hẹn giữ kín mối tình, để đỡ phiền đến gia đình của nhau sau này. Cô Khánh đọc Tiểu thuyết thứ bảy in truyện ngắn Hoa ti-gôn của Thanh Châu (số tháng 9-1937) xúc động, tự thổ lộ câu chuyện riêng bằng bài thơ Hai sắc hoa ti-gôn và gửi đăng Tiểu thuyết thứ bảy.

Bài thơ in ra gây xôn xao trong làng văn chương như ông Hoài Thanh ghi nhận. Tiếp đó để giải thích lý do viết bài Hai sắc hoa ti-gôn, T.T.Kh. gửi đến Tiểu thuyết thứ bảy một bài nữa, với tiêu đề là Bài thơ thứ nhất và viết tặng riêng Thâm Tâm bài thơ Đan áo.

Lại càng xôn xao, nhiều người cho là nam giới giả danh, nhiều người nhận là người yêu của mình, trong số này có nhà thơ Nguyễn Bính.

Thâm Tâm hồi ấy còn trẻ, với tính hiếu thắng của tuổi trẻ, ông đã gửi báo Phụ nữ đăng bài thơ Đan áo để minh chứng với thiên hạ rằng T.T.Kh. chính là người yêu của mình. Tất nhiên không có sự đồng ý của T.T.Kh.

Và thế là T.T.Kh. giận, cô viết bài thơ lấy tiêu đề Bài thơ cuối cùng gửi đăng ở Tiểu thuyết thứ bảy, vừa hờn vừa giận đầy yêu thương, và cũng từ đấy T.T.Kh. "tắt lịm" trên thi đàn.

Sau này, Thâm Tâm có viết một bài thơ dài để trả lời T.T.Kh. bài Các anh, (tập thơ mới của Thâm Tâm, nhà xuất bản Văn học 1987, có in bài Các anh nhưng đây chỉ mới trích một phần).

Lời bàn: Có người viết hàng trăm bài thơ, in hơn chục tập thơ, mà không gây được mộ vang hưởng nào trong nghệ thuật thơ. T.T.Kh. viết bốn bài, có bài đã gây được vang hưởng.

Thơ hay đâu cần nhiều.

Phê-lích ác-ve (Félix Arvers, 1806-1850) chỉ nhờ bài Tình tuyệt vọng mà tên tuổi được ghi trong văn học sử Pháp. Mới hay trong "lãnh địa" nghệ thuật, số lượng chỉ là cái không đáng kể. T.T.Kh. cần phải đợc xem xét và đáng giá như một tác giả của dòng thơ lãng mạn trước Cách mạng tháng Tám. Điều đó không có gì là quá đáng.

Được biết T.T.Kh. về sống ở Thanh Hóa đã bốn năm nay, không biết bây giờ bà còn hay mất, nhưng cứ xin phép cho chúng tôi được công bố điều bí mật trên vì nghĩ rằng:

Thời gian đi đã dài, nhà thơ Thâm Tâm đã mất, ông nhà cũng quy tiên. Vả lại, cũng vì công việc của văn sử học, nếu đã tìm ra tác giả của một tác phẩm nổi tiếng thì dù đắn đo đến đâu rồi cũng phải công bố.

Hoàng Tiến
(Nhân dân Chủ nhật số 23 tháng 7-1989)
__________________
Ba năm dụ dổ không bằng một tiếng nổ CD .
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #8  
Cũ 10-06-2008, 09:38 AM
jimmy nguyen's Avatar
jimmy nguyen jimmy nguyen vẫn chưa có mặt trong diễn đàn
Senior Member
Rao bán xe
 
Tham gia ngày: Dec 2007
Đến từ: Sài gòn
Bài gởi: 6.551
Thanks: 9.266
Thanked 18.444 Times in 2.826 Posts
Biến số xe: 0292
Gửi tin nhắn qua Yahoo chát tới jimmy nguyen
Mặc định Re: TUYỂN TẬP VN THI NHÂN TIỀN CHIẾN.

Ha ha bi giờ mới biết, hay! hay lắm!!!! :lol:
__________________

To view links or images in signatures your post count must be 0 or greater. You currently have 0 posts.
Xe nào cũng là xe, xe... cũng là xe!
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #9  
Cũ 10-06-2008, 09:52 AM
cd50benly cd50benly vẫn chưa có mặt trong diễn đàn
Senior Member
Xe mất zin hoàn toàn
 
Tham gia ngày: Jan 2008
Bài gởi: 706
Thanks: 805
Thanked 239 Times in 107 Posts
Mặc định Re: TUYỂN TẬP VN THI NHÂN TIỀN CHIẾN.

Tác giả: Xuân Diệu
[IMG]http://i287.photobucket.com/albums/ll135/truongvinh77/ap21.jpg[/IMG]
Tên thật là Ngô Xuân Diệu, sinh ngày 2 tháng 2 năm 1916 tại Tuy Phước, tỉnh Bình Định cũ, nơi cha là Ngô Xuân Thọ vào dạy học và kết duyên với mẹ là Nguyễn Thị Hiệp.

Xuân Diệu sau ra Hà Nội học, 1938-1940 ông và Huy Cận ở gác 40 Hàng Than. Ông tốt nghiệp kỹ sư canh nông năm 1943. Ông mất ngày 18 tháng 12 năm 1985.

Xuân Diệu viết nhiều, có khoảng 450 bài thơ. Một số lớn chưa được xuất bản. Tác phẩm tiêu biểu: các tập thơ Thơ thơ (1938), Gửi hương cho gió (1945), Ngọn quốc kỳ (1945), Một khối hồng (1964), Thanh ca (1982), Tuyển tập Xuân Diệu (1983); truyện ngắn Phấn thông vàng (1939); và nhiều bút ký, tiểu luận, phê bình văn học.

Xuân Diệu là một trong những nhà thơ tiêu biểu nhất của phong trào Thơ mới. Ông mang ngọn gió rạo rực, thiết tha, nồng cháy, khao khát yêu thương đến cho thi ca. Thơ Xuân Diệu là "vườn mơn trớn", ca ngợi tình yêu bằng muôn sắc điệu, âm thanh và hương vị trong Thơ thơ, pha lẫn chút vị đắng cay trong Gửi hương cho gió. Nhiều câu nhiều bài chịu ảnh hưởng từ thi ca lãng mạn Pháp.


Ngay từ buổi đầu bước chân vào làng thơ, Xuân Diệu dường như đã tự chọn chomình một tôn chỉ: sống để yêu và phụng sự cho Tình yêu! Phụng sự bằng trái tim yêu nồng cháy, bằng cuộc sống say mê và bằng việc hăm hở làm thơ tình! Xuân Diệu ví mình như một con chim bay hay hát: "Tôi réo rắt, chẳng qua Trời bắt vậy".

Trước kia Nguyễn Công Trứ nói:

Trời ban ta, đất trở ta
Trời đất sinh ta, nguyên có ý.
Thì quả vậy. Trời đất sinh ra thi sĩ Xuân Diệu trên xứ sở hữu tình này để ca hát về tình yêu - cái đề tài mà từ ngàn xưa người Việt Nam chúng ta đã say mê, giống như nhà sư nọ mê một cô nàng đội gạo:

Sư về sư ốm tương tư
Ốm lăn ốm lóc cho sư chọc đầu
Vì Xuân Diệu sống hết mình cho tình yêu cộng với tài thơ thiên phú, lại gặp buổi "gió Âu mưa Mĩ", những khát vọng yêu đương của trai gái được tháo cũi sổ lồng, cho nên trong thơ tình của Xuân Diệu có tiếng máu dồn mạnh trong huyết quản, có dòng nhựa sống tràn trề mãnh liệt của cả thế hệ đang vươn dậy.

Có những vần thơ được viết ra cách đây hơn nửa thế kỷ mà đến nay vẫn còn khiến chúng ta bàng hoàng vì sự mới mẻ và táo bạo của nó:

Với trăm ma, tôi hẹn những mười nguyền
Những Tây Thi, Lộng Ngọc, những Điêu Thuyền.
...
Hồn đông thế, tôi sợ gì cô độc ?
Ma với nhau thì ôm ấp cùng nhau...

Cái "nhân bản yêu đương" trong thơ tình Xuân Diệu thật là nồng cháy và bền bỉ cho đến tận lúc nhà thơ của chúng ta nhắm mắt xuôi tay!

Nửa thể kỉ thơ tình Xuân Diệu là một quá trình khám phá không ngừng vào cái thế giới kì diệu của tình yêu.

Phát hiện đắt nhất của Xuân Diệu chính là sự khẳng định rằng: cây tình yêu giữa cuộc đời thực, sẽ mãi mãi xanh tươi, còn những thứ "tình" được nặn ra từ lí trí khô cứng hoặc từ mộng mị sẽ tàn lụi, xám xịt!

Và quả là như vậy. Xuân Diệu không còn nữa nhưng cây tình yêu trên mảnh đất này có hư hao đi chút nào màu xanh muôn thuở ? Trong khi nhà thơ, ở một cõi khác, có thể đang ôm ấp những hồn ma xinh đẹp nào đó, thì ở trên thế giới này, những chàng trai, những cô gái,những cặp tình nhân, những cặp vợ chồng vẫn đang sống,đang cảm xúc, và hưởng thụ tình yêu sống động và bất tuyệt!
__________________
Ba năm dụ dổ không bằng một tiếng nổ CD .
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #10  
Cũ 10-06-2008, 10:01 AM
cd50benly cd50benly vẫn chưa có mặt trong diễn đàn
Senior Member
Xe mất zin hoàn toàn
 
Tham gia ngày: Jan 2008
Bài gởi: 706
Thanks: 805
Thanked 239 Times in 107 Posts
Mặc định Re: TUYỂN TẬP VN THI NHÂN TIỀN CHIẾN.

Tiểu sử : nhà thơ Nguyễn Bính
[IMG]http://i287.photobucket.com/albums/ll135/truongvinh77/ap4.jpg[/IMG]

Tên thật là Nguyễn Trọng Bính, sinh năm 1918 tại làng Thiện Vinh, huyện Vụ Bảng, tỉnh Nam Định (nay là Hà Nam Ninh). Ông mồ côi mẹ từ nhỏ, tự học ở nhà, bắt đầu làm thơ từ năm 13 tuổi.

Nguyễn Bính được giải khuyến khích thơ của nhóm Tự Lực Văn Đoàn năm 1937 với tập thơ Tâm Hồn Tôi.

Ông tham gia kháng chiến chống Pháp tại Nam Bộ, tập kết ra Bắc năm 1954, làm việc tại Hội văn nghệ Việt Nam, Ty văn hóa thông tin Nam Hà. Năm 1958, Nguyễn Bính làm chủ bút báo Trăm Hoa.

Ông mất ngày 20 tháng 1 năm 1966 (chiều 30 Tết) tại Hà Nội.

Tác phẩm tiêu biểu: các tập thơ Lỡ Bước Sang Ngang (1940), Tâm Hồn Tôi (1940), Hương Cố Nhân (1941), Mây Tần (1942), Người Con Gái Ở Lầu Hoa (1942), Tình Nghĩa Đôi Ta (1960), Tuyển Tập Nguyễn Bính (1984); kịch thơ Bóng Giai Nhân (1942); truyện thơ Truyện Tỳ Bà (1944)...

Thơ Nguyễn Bính "chân quê": giản dị, mộc mạc, nhẹ nhàng, trong sáng, và hồn nhiên như ca dao trữ tình. Ông viết về làng quê qua lăng kính tình cảm lãng mạn, biểu lộ một tình quê, một hồn quê chân tình và gần gũi. Giáo Sư Lê Đình Kỵ có nhận xét về thơ Nguyễn Bính: "Nổi bật lên ở Nguyễn Bính là ca dao, ở cảm xúc lẫn tư duy, ở cả ý, tình, và điệu,..."
__________________
Ba năm dụ dổ không bằng một tiếng nổ CD .
Trả Lời Với Trích Dẫn
Trả lời


Ðang đọc: 1 (0 thành viên và 1 khách)
 

Quuyền Hạn Của Bạn
Bạnkhông thể tạo chủ đề
Bạn không thể gửi Trả lời
Bạn không thể gửi Đính kèm
Bạn không thể sửa bài viết của bạn

BB code thì Mở
Smilies đang Mở
[IMG] đang Mở
HTML đang Tắt

Chuyển đến

Chủ đề giống nhau
Ðề tài Người Gởi Chuyên mục Trả lời Bài mới
Đất và người TIỀN GIANG tunbo Miền Nam 27 20-03-2009 12:20 AM
CẦN TIỀN BÁN CD_125cc Nguyên Zin, Đẹp - GIÁ 37tr hung_cattuong Bán 12 19-08-2008 09:38 PM
DANH SÁCH THÀNH VIÊN ĐÓNG TIỀN THAM GIA thehuy Sinh Nhật Hoangtuden 1 39 13-08-2008 05:36 PM
CẦN TIỀN CƯỚI VỢ MỚI, CÁC PÁC GIÚP E !!! mouse84 Bán 16 08-08-2008 10:51 PM
CD 2 NHÂN haimap198 Xả xúp pắp 7 19-05-2008 04:30 PM


Múi giờ GMT +7. Hiện tại là 11:59 PM.


Powered by: vBulletin v3.x.x Copyright ©2000-2024, Jelsoft Enterprises Ltd.