Đèo Pha Đin
Chân đèo
Đỉnh đèo
Tôi có cuộc gặp mặt không tính trước với 1 bạn người Thái làm công an ngay trên đỉnh đèo. Bạn này chỉ đi nhờ xe về nhà ở Thuận Châu dưới chân đèo. Chỉ tình cờ như vậy mà tôi lại được đi lang thang vào các bản dân tộc do anh quản lí. Cũng nhờ anh mà tôi có vài bữa nhậu say túy lúy đến nỗi phải ôm xe năm ngủ giữa đường lúc về Mộc Châu. Đôi khi cứ không tính trước như vậy lại hay.
Anh bạn người Thái
Tôi đi xuyên việt lần này cũng chỉ là tình cờ, cũng không tính toán gì cả, chỉ cầm xe là đi, cũng chả mang gì nhiều, đi đến đâu mua đồ đến đấy. Giá mà bây giờ tôi trở lại như 2 năm trước thì hạnh phúc biết bao, cứ leo lên xe là chạy, không cần biết đích là đâu.
Chiến mã
Đèo Pha Din 2008 bây giờ quá đỗi bình thường, nó không còn đáng sợ như lúc trước. Ngày tôi đi ngang, Pha Đin đang bị hạ độ cao, thuốc nổ đánh ầm ầm khắp nơi. Bây giờ không biết nó còn đẹp như ngày xưa nữa không?
Có đi mới biết rừng vàng nó thế nào, đôi khi con người thật kinh khủng