Văn nghệ - Thơ ca thơ gốc tre ... cũng được |
21-10-2008, 05:03 PM
|
|
Senior Member
Độ về xe zin
|
|
Tham gia ngày: Dec 2007
Bài gởi: 1.099
Thanks: 1.348
Thanked 749 Times in 267 Posts
|
|
NHỮNG CÂU CHUYỆN ĐẦY CẢM ĐỘNG (Sưu tầm)
Hãy yêu nhau nhiều hơn
(Dân trí) - Ngày đẹp trời, một cặp vợ chồng khoảng 70 tuổi đến văn phòng luật sư. Họ muốn làm thủ tục ly hôn. Lúc đầu vị luật sư vô cùng ngạc nhiên, nhưng sau khi nói chuyện với đôi vợ chồng già, ông đã hiểu ra câu chuyện…
Hơn 40 năm chung sống, cặp vợ chồng này luôn cãi nhau, suốt cuộc hôn nhân của họ, và dường như chẳng bao giờ đi đến quyết định đúng đắn.
Họ chịu đựng được như vậy đến tận bây giờ là vì những đứa con. Giờ con cái đã lớn, đã có gia đình riêng của chúng, đôi vợ chồng già không còn phải lo lắng điều gì. Họ muốn được tự do sau những năm tháng không hạnh phúc. Cả hai vợ chồng đều đồng ý ly hôn.
Hoàn tất thủ tục ly hôn cho cặp vợ chồng này, với vị luật sư, là điều không hề dễ. Ông thực sự không hiểu vì sao, sau 40 năm chung sống, đến tuổi 70, đôi vợ chồng ấy vẫn muốn ly hôn.
Vừa ký các giấy tờ, người vợ già vừa nói với chồng: “Tôi thực sự yêu ông, nhưng tôi không thể chịu đựng hơn được nữa. Tôi xin lỗi”.
“Không sao mà, tôi hiểu...” - Ông chồng già đáp lời.
Nhìn cảnh này, ông luật sư đề nghị được mời hai vợ chồng ăn tối. Người vợ nghĩ: “Sao lại không? Dù ly hôn vẫn sẽ là bạn cơ mà”.
Bên bàn ăn, một không khí im lặng đến khó xử.
Món ăn mang ra đầu tiên là gà quay. Ngay lập tức người chồng gắp một miếng đùi gà cho vợ: “Bà ăn đi, đó là món bà thích mà”.
Nhìn cảnh này, vị luật sư nghĩ “vẫn còn cơ hội cho họ”. Nhưng người vợ đã cau mày đáp lại: “Vấn đề ở đấy đấy. Ông luôn đề cao mình quá và không bao giờ hiểu cảm giác của tôi. Ông không biết tôi ghét đùi gà thế nào à?”.
Nhưng người vợ không biết, bao nhiêu năm qua, người chồng luôn cố gắng để làm hài lòng bà. Bà không biết, đùi gà là món yêu thích của ông, cũng như ông không biết, bà chưa bao giờ nghĩ rằng ông hiểu bà. Ông không biết bà ghét đùi gà, mặc dù ông chỉ muốn dành những miếng ngon nhất, những điều tốt nhất cho bà thôi.
Đêm đó cả hai vợ chồng già đều không ngủ được. Sau nhiều giờ trằn trọc, người chồng không thể chịu đựng được nữa, ông biết rằng ông vẫn còn yêu bà và không thể sống thiếu bà. Ông muốn bà quay trở lại. Ông muốn nói lời xin lỗi, muốn nói “tôi yêu bà”.
Ông nhấc điện thoại lên và bắt đầu bấm số của bà. Tiếng chuông không ngừng reo, ông càng không ngừng bấm máy.
Đầu bên kia, bà vợ cũng rất buồn. Bà không hiểu điều gì đã xảy ra sau tất cả những năm tháng sống cùng nhau đó. Ông ấy vẫn không hiểu bà. Bà vẫn rất yêu ông nhưng bà không thể chịu đựng cuộc sống như vậy nữa.
Mặc cho chuông điện thoại reo liên hồi, bà không trả lời dẫu biết rằng đó chính là ông. “Nói làm gì nữa khi mọi chuyện đã hết rồi. Mình đòi ly hôn mà, giờ đâm lao phải theo lao, nếu không mất mặt lắm”. Bà nghĩ, chuông điện thoại vẫn cứ reo và bà quyết định dứt dây nối ra khỏi điện thoại.
Bà đã không nhớ rằng ông bị đau tim…
Ngày hôm sau, bà nhận được tin ông mất. Như một người mất trí, bà lao thẳng đến căn hộ của ông, nhìn thấy thân thể ông trên chiếc đi văng, tay vẫn giữ chặt điện thoại. Ông bị nhồi máu cơ tim trong khi đang cố gắng gọi cho bà.
Bà đau đớn vô cùng. Một cảm giác mất mát quá lớn bao trùm lên tâm trí.
Bà phải làm rõ tất cả tài sản của ông. Khi bà nhìn vào ngăn kéo, bà thấy một hợp đồng bảo hiểm, được lập từ ngày họ cưới nhau, là của ông làm cho bà.
Kẹp vào trong đó, bà thấy có một mẩu giấy ghi rằng: “Gửi người vợ thân yêu nhất của tôi. Vào lúc bà đọc tờ giấy này, tôi chắc chắn không còn trên cõi đời này nữa. Tôi đã mua bảo hiểm cho bà. Chỉ có 100 đô thôi, nhưng tôi hy vọng nó có thể giúp tôi tiếp tục thực hiện lời hứa của mình khi chúng ta lấy nhau. Tôi đã không thể ở cạnh bà nữa. Tôi muốn số tiền này tiếp tục chăm sóc bà. Đó là cách mà tôi sẽ làm nếu như tôi còn sống. Tôi muốn bà hiểu rằng tôi sẽ luôn luôn ở bên cạnh bà. Yêu bà thật nhiều”.
Nước mắt bà tuôn chảy. Bà cảm thấy yêu ông hơn bao giờ hết. Bà muốn nói lời xin lỗi, muốn nói “tôi yêu ông”. Nhưng ông đã không thể nghe được nữa.
Khi bạn yêu một ai đó, hãy cho họ biết, vì bạn không lường trước được ngày mai sẽ ra sao. Hãy học cách xây đắp hôn nhân hạnh phúc. Hãy học cách yêu nhau nhiều hơn, vì người bạn yêu thương, chứ không vì bất kỳ điều gì khác.
Thu Hà - Theo WP
Có vẻ như mình chuẩn bị già rồi nên thấy bài này hay
__________________
Tất bật hơn thua rồi cũng bỏ
Thong dong tự tại vậy mà vui
To view links or images in signatures your post count must be 0 or greater. You currently have 0 posts.
|
21-10-2008, 05:28 PM
|
Senior Member
Xe đã lên hết cốt
|
|
Tham gia ngày: Aug 2008
Bài gởi: 417
Thanks: 183
Thanked 349 Times in 118 Posts
|
|
NHỮNG CÂU CHUYỆN ĐẦY CẢM ĐỘNG (Sưu tầm)
em thấy cái nầy giống em quá Kụ ơi...nghĩ mà càng buồn thêm... đôi khi mất đi rồi mình mới biết mình không biết quí trọng những thứ mình có.......
|
17-11-2008, 03:52 PM
|
|
Senior Member
Độ về xe zin
|
|
Tham gia ngày: Dec 2007
Bài gởi: 1.099
Thanks: 1.348
Thanked 749 Times in 267 Posts
|
|
Re: MỖI NGÀY MỘT CÂU ĐỂ ...SUY NGẪM!
Chuyện đời thường
Tác giả: Nghị Minh (nhà văn Trung Quốc)
Người dịch: Nguyễn Hải Hoành
Cưới nhau được hai năm, chồng bàn với tôi về quê đón mẹ anh lên ở với chúng tôi để bà được sống an nhàn những ngày cuối đời. Bố anh mất sớm từ khi anh còn nhỏ, nên bà mẹ gửi gắm tất cả mọi hy vọng vào anh. Một mình bà chắt chiu thắt lưng buộc bụng nuôi anh khôn lớn cho tới ngày học xong đại học. Tôi đồng ý ngay và lập tức dọn dẹp dành riêng cho bà căn phòng có ban công hướng Nam, vừa có thể sưởi nắng vừa có thể bày vài chậu cây cảnh. Bước vào căn phòng chan hòa ánh sáng vừa dọn xong, anh chẳng nói chẳng rằng bất chợt bế xốc lấy tôi và quay một vòng quanh phòng. Khi tôi sợ quá cào cấu anh xin anh bỏ xuống thì anh bảo: "Nào, chúng mình về quê đón mẹ nhé!".
Chồng tôi cao lớn, còn tôi thì bé nhỏ và thích được nép đầu vào ngực anh. Những lúc ấy, tôi có cảm giác như anh có thể nhét gọn tôi vào túi áo. Những hôm hai người tranh cãi mà tôi không chịu thua, anh đều nhấc bổng tôi lên ngang đầu và quay tít cho đến khi tôi sợ hết hồn xin anh buông tha mới thôi. Tôi thích cái cảm giác vừa sợ vừa sung sướng ấy.
Mẹ anh sống ở thôn quê lâu năm nên rất khó có thể sửa ngay được những tập quán của người nhà quê. Chẳng hạn, thấy tôi hay mua hoa tươi bày ở phòng khách, bà có vẻ khó chịu. Cực chẳng đã, một hôm bà bảo: "Các con thật chẳng biết chi tiêu gì cả. Hoa có ăn được đâu mà mua làm gì kia chứ?". Tôi cười: "Mẹ ơi, trong nhà có hoa tươi nở rộ thì ai nấy đều vui vẻ cả". Bà cúi đầu lầu bầu gì đấy. Chồng tôi bảo: "Đây là tập quán của người thành phố, mẹ ạ. Lâu ngày mẹ sẽ quen thôi." Bà không nói gì nữa, nhưng sau đấy mỗi bận thấy tôi mua hoa về, bao giờ bà cũng không thể im lặng mà cứ hỏi mua hết bao nhiêu tiền. Khi tôi nói giá cả thì bà chép miệng tiếc rẻ.
Có lần thấy tôi xách về túi to, túi nhỏ các thứ mua sắm được, bà gặng hỏi giá tiền từng thứ một. Tôi kể lại giá mỗi thứ. Nghe xong bà chép miệng thở dài thườn thượt. Chồng tôi véo mũi tôi và thì thầm: "Ngốc ơi, em đừng nói giá thật với mẹ thì sẽ chẳng sao cả, phải không nào?". Cuộc sống đang vui tươi thế, dần dần có những hòa âm trái tai. Điều làm bà khó chịu nhất là thấy con trai mình ngày ngày dậy sớm chuẩn bị bữa sáng. Đàn ông mà chui vào bếp nấu ăn cho vợ thì coi sao được, bà nghĩ vậy. Vì thế mà bữa sáng nào, bà cũng nặng mặt không vui. Tôi giả tảng không thấy gì thì bà khua đũa đụng bát tỏ ý không bằng lòng.
Làm giáo viên dạy múa ở Cung Thiếu niên, ngày nào tôi cũng phải nhảy nhót mệt bã người nên khi ngủ dậy thường nằm tận hưởng chăn đệm ấm áp, coi đó là một thú hưởng thụ. Vì thế tôi đành giả câm giả điếc trước sự chống đối của bà mẹ chồng. Đôi khi bà cũng làm giúp tôi một ít việc nhà, nhưng thật ra chỉ làm tôi thêm bận bịu mà thôi. Chẳng hạn, những túi ni lông đựng đồ, mọi khi tôi đều quẳng vào thùng rác thì bà tích cóp lại, bảo là để hôm nào bán cho đồng nát. Khắp nhà đầy những túi ni lông.
Mỗi lần rửa bát hộ tôi, bà đều hà tiện không dùng nước rửa chén thế là tôi phải rửa lại, dĩ nhiên phải kín đáo để bà khỏi tự ái. Một tối nọ, khi tôi đang rửa chén trộm như thế thì bà nhìn thấy. Thế là bà sập cửa đánh sầm một cái, nằm lì trong buồng khóc gào lên. Chồng tôi cuống quýt chẳng biết làm gì. Cả tối hôm ấy anh không nói với tôi câu nào. Tôi làm nũng với anh, anh cũng chẳng thèm để ý. Tôi điên tiết lên vặn lại: "Thế thì rốt cuộc em sai chỗ nào ạ?". Anh trợn mắt: "Tại sao em không thể phiên phiến một chút nhỉ, bát không sạch thì ăn cũng có chết đâu, hả?".
Một thời gian dài sau đấy, bà chẳng nói chuyện với tôi. Không khí trong nhà bắt đầu dần dần căng thẳng. Chồng tôi rất mệt mỏi, chẳng biết nên làm ai vui lòng trước. Không muốn để con trai làm bữa sáng, bà quả quyết nhận lấy "nhiệm vụ nặng nề" này. Rồi khi thấy anh ăn uống ngon lành, bà lại nhìn ngó tôi với ý trách móc tôi không làm tròn bổn phận người vợ, khiến tôi rất khó xử. Để thoát khỏi cảnh ấy, tôi đành không ăn bữa sáng ở nhà mà mua túi sữa trên đuờng đi làm, mang đến cơ quan ăn. Tối hôm ấy lúc đi ngủ, anh bực bội bảo: "Có phải là em chê mẹ anh nấu ăn bẩn nên mới không ăn sáng ở nhà, đúng không?" rồi anh lạnh nhạt nằm quay lưng lại, mặc cho tôi nước mắt đầm đìa vì ấm ức. Sau cùng anh thở dài: "Cứ coi như là em vì anh mà ăn sáng ở nhà, được không nào?". Thế là sáng sáng tôi đành ngồi vào bàn ăn với tâm trạng ê chề.
Một hôm, khi đang ăn món cháo bà nấu, tôi chợt thấy buồn nôn, mọi thứ trong bụng muốn oẹ ra, gắng kìm lại mà không tài nào kìm được, tôi đành quăng bát đũa chạy ù vào phòng vệ sinh, nôn thốc nôn tháo. Sau một hồi hổn ha hổn hển thở, khi tôi bình tâm lại thì nghe thấy bà bù lu bù loa vừa khóc vừa đay nghiến oán trách tôi bằng những từ ngữ nhà quê, còn anh thì đứng ngay trước cửa phòng vệ sinh căm tức nhìn tôi. Tôi há hốc miệng chẳng nói được gì, thật ra nào mình có cố ý nôn đâu. Lần đầu tiên chúng tôi cãi nhau to.
Mới đầu mẹ anh còn giương mắt đứng nhìn, sau đấy bà thất thểu bỏ ra ngoài. Anh tức tối nhìn tôi rồi đi ra theo bà. Ba ngày liền không thấy bà và anh về nhà, cả đến điện thoại cũng không thấy gọi. Tôi tức điên người mỗi khi nghĩ lại từ hôm bà lên đây ở, mình đã phải chịu bao nhiêu nỗi oan ức, thế mà anh ấy còn muốn tôi thế nào nữa đây? Không hiểu sao dạo này tôi hay buồn nôn thế, ăn gì cũng không thấy ngon, lại thêm trong nhà bao nhiêu chuyện rắc rối, tâm trạng vô cùng tồi tệ. Cuối cùng, vẫn là các bạn ở cơ quan bảo: "Sắc mặt cậu xấu lắm, nên đi khám bệnh thôi!". Kết quả kiểm tra ở bệnh viện cho thấy tôi đã có bầu. Bây giờ mới rõ tại sao sáng hôm ấy tôi bỗng dưng buồn nôn.
Niềm hạnh phúc sắp có con pha trộn với một chút buồn giận oán trách: Tại sao chồng mình và cả bà mẹ chồng nữa lại không nghĩ tới chuyện ấy nhỉ? Tôi gặp anh tại cổng bệnh viện. Xa nhau mới có ba ngày mà trông anh tiều tụy quá chừng. Tôi định quay đi, nhưng bộ dạng ấy khiến lòng tôi xót xa, không nén được, tôi gọi anh. Anh nhìn tôi như người xa lạ, ánh mắt không giấu nổi nỗi chán ghét như một mũi kim lạnh buốt đâm vào lòng tôi. Tôi tự nhủ "đừng nhìn anh ấy, đừng nhìn anh ấy", và chặn một chiếc taxi lại. Thật ra lúc ấy tôi chỉ muốn hét to: "Anh yêu của em, em sắp sinh cho anh một cục cưng đây!" rồi được anh bế xốc lên sung sướng quay một vòng. Ước muốn ấy đã không xảy ra. Khi ngồi trên taxi, nước mắt tôi ứa ra lã chã. Vì sao chỉ một lần cãi nhau đã làm cho tình yêu của chúng tôi trở nên tồi tệ tới mức này cơ chứ?
Về nhà, tôi nằm trên giường nghĩ tới chồng, tới nỗi chán ghét đầy trong mắt anh. Tôi nắm lấy góc chăn khóc nấc lên. Nửa đêm, có tiếng lạch cạch mở ngăn kéo. Khi bật đèn lên tôi trông thấy khuôn mặt đầy nước mắt của anh. Thì ra anh về nhà lấy tiền. Tôi lạnh nhạt nhìn anh không nói gì. Anh cũng làm như không thấy tôi, lấy xong các thứ liền vội vã bỏ đi. Có lẽ anh định thật sự chia tay với tôi đây. Thật là một người đàn ông có lý trí, biết tách bạch tình và tiền rạch ròi như thế đấy. Tôi cười nhạt, nước mắt lã chã tuôn rơi.
Hôm sau tôi không đi làm mà ở nhà, muốn xem xét lại mọi ý định của mình rồi tìm anh trao đổi cho xong mọi chuyện. Khi đến công ty của anh, cậu thư ký ngạc nhiên nhìn tôi: "Ơ kìa, mẹ tổng giám đốc bị tai nạn, đang nằm bệnh viện kia mà". Tôi trố mắt cứng họng, lập tức đến ngay bệnh viện. Nhưng khi tìm được anh thì bà đã tắt thở rồi. Anh không hề nhìn tôi, mặt cứ lầm lầm. Tôi nhìn khuôn mặt vàng vọt không hồn của bà, nước mắt ứa ra: Trời ơi! Tại sao lại đến nông nỗi này cơ chứ? Cho tới hôm an táng mẹ, anh vẫn không thèm nói với tôi một câu nào, thậm chí mỗi khi nhìn tôi, ánh mắt anh đều hiện lên nỗi chán ghét tột độ. Nghe người khác kể lại, tôi mới biết sơ qua về vụ tai nạn. Hôm ấy bà bỏ nhà rồi thẫn thờ đi về phía ga xe lửa, bà muốn về quê mà. Chồng tôi đuổi theo, thấy thế bà rảo bước đi nhanh hơn. Khi qua đuờng, một chiếc xe buýt đâm vào bà... Cuối cùng thì tôi đã hiểu tại sao anh ấy chán ghét mình.
Nếu hôm ấy mình không nôn oẹ, nếu hôm ấy mình không to tiếng cãi nhau với anh ấy, nếu... Trong lòng anh, tôi là kẻ tội phạm gián tiếp giết chết bà. Anh lẳng lặng dọn vào ở phòng mẹ, tối tối khi về nhà, người sặc mùi rượu. Lòng tự trọng bị tổn thương bởi nỗi xấu hổ và tự thương hại đè nặng khiến tôi thở không ra hơi nữa. Muốn giải thích mọi chuyện, muốn báo anh biết chúng tôi sắp có con rồi, nhưng cứ thấy ánh mắt ghẻ lạnh của anh là tôi lại thôi không nói gì. Thà anh đánh tôi mắng tôi một trận còn hơn. Tôi có cố ý để xảy ra mọi tai họa ấy đâu!
Ngày tháng cứ ngột ngạt lặp đi lặp lại. Càng ngày anh ấy càng về nhà muộn hơn. Chúng tôi cứ thế căng với nhau, xa lạ hơn cả người qua đuờng. Tôi như cái thòng lọng thắt vào tim anh. Một hôm, khi đi qua một hiệu ăn Âu, tôi nhìn qua cửa kính thấy chồng mình đang ngồi đối diện với một cô gái trẻ và nhè nhẹ vuốt tóc cô. Thế là tôi đã hiểu rõ tất cả. Sau giây lát ngớ người ra, tôi vào hiệu ăn, đến đứng trước mặt chồng mình, trân trân nhìn anh, mắt ráo hoảnh. Tôi không muốn nói gì hết, và cũng chẳng biết nói gì. Cô gái nhìn tôi, nhìn chồng tôi rồi đứng lên định bỏ đi. Anh ấn cô ngồi xuống rồi cũng trân trân nhìn lại tôi, không chịu thua. Tôi chỉ còn nghe thấy tim mình đập chầm chậm từng nhịp như đang sắp kề cái chết. Kẻ thua cuộc là tôi, nếu cứ đứng nữa thì tôi và đứa bé trong bụng sẽ ngã xuống. Đêm ấy anh không về nhà. Bằng cách đó anh báo cho tôi biết: Cùng với sự qua đời của mẹ anh, tình yêu giữa hai chúng tôi cũng đã chết. Những ngày sau, anh vẫn không về nhà.
Có hôm đi làm về, tôi thấy tủ áo như bị sắp xếp lại, chắc anh ấy về lấy các thứ của mình. Tôi chẳng muốn gọi điện thoại, ý định giải thích mọi chuyện cho anh cũng biến mất hẳn. Tôi sống một mình. Đi bệnh viện khám thai một mình. Trái tim tôi như vỡ vụn mỗi khi trông thấy cảnh các bà vợ được chồng dìu đến bệnh viện. Các bạn ở cơ quan bóng gió khuyên tôi bỏ cái thai đi cho yên chuyện nhưng tôi kiên quyết không chịu. Tôi như điên lên muốn được sinh đứa bé này, coi đó nhu sự bù đắp việc bà mẹ chồng qua đời. Một hôm đi làm về nhà, tôi thấy anh ngồi trong phòng khách mù mịt khói thuốc lá, trên bàn đặt một tờ giấy. Không cần xem, tôi đã biết tờ giấy đó viết gì rồi. Trong hơn hai tháng chồng vắng nhà, tôi đã dần dà học được cách giữ bình tĩnh.
Tôi nhìn anh, cất mũ rồi bảo: "Đợi một tí, tôi sẽ ký ngay đây". Anh nhìn tôi, ánh mắt lộ vẻ bối rối chẳng khác gì tôi. Vừa cởi cúc áo khoác, tôi vừa tự nhủ: "Chớ có khóc đấy, chớ có khóc đấy... ". Hai mắt nhức lắm rồi, nhưng tôi quyết không cho chúng nhỏ lệ nữa. Mắc xong áo lên móc, thấy anh cứ chằm chằm nhìn cái bụng to của tôi, tôi mỉm cười đi đến bàn, cầm lấy tờ giấy, rồi chẳng xem gì hết, liền ký tên mình và đẩy tờ giấy cho anh.
"Em có bầu rồi đấy à?". Đây là lần đầu tiên anh ấy nói chuyện với tôi kể từ hôm bà bị nạn. Nước mắt tôi trào ra không thể nào ngăn nổi. "Vâng, nhưng không sao cả, anh có thể đi được rồi". Anh không đi mà ngồi lại, hai chúng tôi nhìn nhau trong bóng tối. Anh từ từ ôm lấy tôi, nước mắt nhỏ ướt đầm vai áo tôi. Thế nhưng lòng tôi đã không còn gì nữa, rất nhiều thứ đã biến đi xa lắm rồi, xa tới mức có đuổi theo cung chẳng lấy lại được nữa.
Không nhớ là anh ấy đã nói với tôi bao nhiêu lần câu "xin lỗi" nữa. Trước đây tôi cứ tưởng mình sẽ tha thứ cho anh, nhưng bây giờ thì không. Suốt đời tôi sao quên được ánh mắt băng giá anh nhìn tôi khi đứng trước cô gái nọ ở hiệu ăn Âu hôm ấy. Chúng tôi đã rạch vào tim nhau một vết thương sâu hoắm. Tôi không cố tình, còn anh thì cố tình. Quá khứ không thể nào trở lại được nữa. Trái tim tôi chỉ ấm lên mỗi khi nghĩ đến đứa bé trong bụng, còn với anh thì tim tôi đã lạnh như băng. Tôi không đụng đến tất cả những thức ăn anh mua về, không nhận bất cứ món quà nào anh tặng, không nói với anh nửa lời. Kể từ hôm ký vào tờ giấy kia, hôn nhân và tình yêu, tất cả đều đã biến mất khỏi trái tim tôi.
Có hôm anh định trở lại phòng ngủ của chúng tôi. Anh vào thì tôi ra phòng khách nằm. Thế là anh đành phải về ngủ ở phòng của bà. Đêm đêm, đôi lúc từ phòng anh vẳng ra tiếng rên rỉ khe khẽ. Tôi nghe thấy nhưng lặng thinh. Lại dở trò cũ chứ gì. Ngày trước, mỗi bận bị tôi làm mặt giận phớt lờ, anh đều giả vờ ốm như vậy, khiến tôi ngoan ngoãn đầu hàng và chạy đến hỏi xem anh có sao không. Thế là anh ôm lấy tôi cười ha hả. Anh quên rồi, ngày ấy tôi thương anh vì hai người yêu nhau. Bây giờ thì chúng tôi còn có gì nữa đâu? Tiếng rên rỉ ấy kéo dài đứt quãng cho tới ngày đứa bé ra đời.
Suốt thời gian chờ đợi ấy, hầu như ngày nào anh cũng mua sắm thứ gì cho con, nào là đồ dùng của trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ, nào là sách nhi đồng... Những thứ ấy chất gần đầy căn phòng của anh. Tôi biết anh làm thế là để tôi cảm động, nhưng tôi giờ đã trơ như đá. Anh đành giam mình trong phòng, ngồi gõ phím máy tính lạch cạch. Chắc là tìm vợ trên mạng. Nhưng chuyện ấy đâu còn có ý nghĩa gì với tôi nữa.
Năm sau, vào một đêm khuya cuối xuân, cơn đau bụng dữ dội khiến tôi thét lên. Anh nhảy xổ vào buồng, hình như khi đi nằm anh vẫn không thay quần áo chỉ là để chờ giây phút này. Anh cõng tôi chạy xuống cầu thang, chặn taxi lại. Dọc đường, anh cứ nắm chặt tay tôi, luôn lau mồ hôi trên trán tôi. Đến bệnh viện, anh lại cõng tôi chạy đến khoa sản. Khi nằm trên đôi vai gầy guộc mà ấm áp của anh, một ý nghi chợt lóe lên trong óc tôi: Trên đời này, liệu có ai yêu thương mình như anh ấy không nhỉ?
Rồi anh vịn cánh cửa khoa sản, đưa ánh mắt ấm áp dõi theo tôi đi vào trong. Tôi cố nhịn đau mỉm cười với anh. Khi tôi ra khỏi phòng đẻ, anh nhìn tôi và thằng bé, rưng rưng nước mắt mỉm cười. Tôi chạm vào tay anh, chợt thấy anh mềm nhũn người, mệt mỏi từ từ ngã xuống. Tôi gào tên chồng mình..., anh chỉ mỉm cười, nhắm nghiền mắt lại... Tôi cứ tưởng mình sẽ không bao giờ còn nhỏ nước mắt vì anh, thế mà lúc ấy một nỗi đau xé ruột xé gan bỗng dội lên trong lòng.
Bác sĩ cho biết chồng tôi bị ung thư gan, cách đây 5 tháng mới phát hiện, khi đó bệnh đã ở thời kỳ cuối, anh chịu đựng được lâu thế quả là một chuyện lạ hiếm có. Ông bảo: "Chị nên chuẩn bị hậu sự đi thì vừa". Mặc y tá ngăn cấm, tôi trốn ngay về nhà, xộc vào phòng anh, mở máy tính ra xem. Một nỗi đau nhói lên làm trái tim tôi nghẹn lại. Thế đấy, 5 tháng trước đây anh đã phát hiện mình bị ung thư gan, những tiếng rên rỉ của anh là thật cả, nhưng tôi lại cứ cho là...
Những điều ghi trong máy tính rất dài, đó là lời trăn trối anh để lại cho con mình.
Con của bố!
Vì con mà bố ráng chịu đựng cho tới nay, chờ bao giờ trông thấy con thì bố mới chịu ngã xuống. Đấy là nguyện vọng lớn nhất của bố hiện giờ... Bố biết rằng, đời con sẽ có nhiều niềm vui hoặc có thể gặp trắc trở. Nếu bố có thể cùng con đi suốt quãng đời con lớn lên thì vui biết bao. Nhưng bố không có dịp may ấy nữa rồi. Bây giờ bố ghi lại vào máy tính từng vấn đề con sẽ có thể gặp phải trên đuờng đời, khi nào gặp những vấn đề ấy thì con có thể tham khảo ý kiến của bố, con nhé.
Con ơi, viết xong mấy chục trang này, bố cảm thấy như mình đã cùng đi với con suốt chặng đuờng trưởng thành của con. Bây giờ bố thật sự vô cùng sung sướng. Hãy yêu mẹ con nhé! Mẹ rất vất vả vì con đấy. Mẹ con là người yêu con nhất và cũng là người bố yêu quý nhất...
Chồng tôi viết về tất cả mọi chuyện, kể từ khi đứa bé còn ở vườn trẻ cho tới lúc nó học tiểu học, trung học, đại học, rồi ra công tác, cả đến chuyện yêu đương của con nữa. Anh cũng để lại một bức cho tôi:
Em yêu quý!
Được lấy em làm vợ là niềm hạnh phúc lớn nhất trong đời anh. Em hãy tha thứ việc anh đã làm tổn thương em. Hãy tha lỗi việc anh giấu tình hình bệnh tật của mình, chẳng qua chỉ vì anh không muốn để em phải lo nghĩ trong thời gian chờ bé chào đời...
Em yêu quý!
Nếu khi đọc những dòng này mà em khóc thì nghĩa là em đã tha thứ cho anh rồi. Như thế anh sẽ có thể mỉm cười cảm ơn em luôn luôn yêu anh... Anh sợ rằng mình sẽ không có dịp tự tay tặng cho con những món quà anh đã mua sắm. Phiền em hằng năm thay anh tặng quà cho con, trên bao gói nhớ đề rõ ngày tặng, em nhé...
Khi tôi trở lại bệnh viện thì anh vẫn đang hôn mê. Tôi bế con đến, đặt nó nằm bên cạnh anh và nói: "Anh ơi, anh hãy mở mắt ra cười lên nào. Em muốn để con mãi mãi ghi nhớ hơi ấm của bố khi nó nằm trong lòng anh... ".
Chồng tôi khó nhọc mở mắt, khẽ mỉm cười. Thằng bé rúc vào lòng bố, ngọ ngoạy nắm tay nhỏ xíu hồng hồng. Tôi ấn nút máy ảnh, nước mắt chảy ràn rụa trên mặt...
Lời người gửi: Còn nỗi đau nào hơn nỗi đau mất đi yêu thương. Chúc cho mọi người ở mọi hoàn cảnh khác nhau sẽ luôn luôn hạnh phúc.
(nguồn Ngoisao.net)
[i] Chả là dạo này hay suy nghĩ, thấy bài này hay thì post vào đây. [i]
__________________
Tất bật hơn thua rồi cũng bỏ
Thong dong tự tại vậy mà vui
To view links or images in signatures your post count must be 0 or greater. You currently have 0 posts.
|
18-11-2008, 08:48 AM
|
|
Moderator
Xe mất zin hoàn toàn
|
|
Tham gia ngày: Dec 2007
Đến từ: Chuồng gà
Bài gởi: 829
Thanks: 958
Thanked 1.019 Times in 282 Posts
Biến số xe: 52P9-1330
|
|
Re: NHỮNG CÂU CHUYỆN ĐẦY CẢM ĐỘNG (Sưu tầm)
Đọc bài này khổ thật...Quá hay, quá cảm động cho một tấm bi kịch
__________________
Gà và trứng thứ nào có trước?
|
18-11-2008, 08:58 AM
|
|
Senior Member
Độ về xe zin
|
|
Tham gia ngày: Dec 2007
Bài gởi: 1.099
Thanks: 1.348
Thanked 749 Times in 267 Posts
|
|
Re: NHỮNG CÂU CHUYỆN ĐẦY CẢM ĐỘNG (Sưu tầm)
Dành cho những người chồng, người cha
"Lá thư không gửi"
"Viết mà không gửi, có chăng là vô nghĩa?
Không! Viết đi, viết cho nhẹ lòng, vậy thôi!
Tình yêu là gì nhỉ? Có lẽ có quá nhiều định nghĩa nhưng sao vẫn mình chưa thể tìm thấy cái định nghĩa nào đúng với mình cả!"
Cuộc sống sau hôn nhân càng khó hơn gấp nhiều lần! 7 năm yêu nhau, đến với nhau bằng tình yêu, bằng sự quyết tâm cao, mình chưa từng hối hận về quyết định đó.
Nhưng sao gần đây, mình thấy có cái gì đó không ổn. Chính xác là suy nghĩ của mình không ổn chút nào, có lẽ mệt mỏi thì đúng hơn. Tình yêu là sự cho đi, dâng hiến không so đo. Mình đã làm thế 7 năm yêu và 3 năm chung sống. 10 năm - quãng thời gian đâu phải là ngắn, hay vì thế mình mệt mỏi chăng? Không. Nhiều cặp vợ chồng vẫn có thể sống với nhau mấy chục năm cơ mà.
Chẳng biết trong mấy chục năm đó, họ có bao nhiêu năm hạnh phúc thực sự? Hay họ cũng cố gắng sống cho vẹn toàn trong cái vỏ bọc hạnh phúc? Chắc không phải đâu, làm sao sống như vậy được chứ?
10 năm qua, mình đã cho, đã dâng hiến không mệt mỏi. Mọi người đều nói mình chiều ông xã. Mình hạnh phúc khi làm điều đó. Nhưng sự cho đi không đòi hỏi bất cứ điều gì đã đến giới hạn của nó! Ai ai cũng nói ông xã mình quá tốt, quá yêu mình. Nhưng sao sự thể hiện tình yêu của anh ấy khác quá, khác đến mức nhiều khi mình không cảm nhận nổi.
Sự mệt mỏi bắt đầu xuất hiện khi bé Bee yêu chào đời. Vừa chăm con, vừa chăm sóc chồng, nhiều lúc thấy quá sức nhưng tình yêu chồng con khiến mình vượt qua được.
Tuy nhiên, có lẽ nỗi muộn phiền cứ tìm mọi cách len lỏi vào suy nghĩ của mình. Mình cố gắng gạt nó đi mà không thể! Bắt đầu từ khi nào nhỉ? Lúc con mới được hơn 2 tháng.
***
Con còn nhỏ nên quấy khóc lắm. Nhà có người giúp việc nhưng họ chẳng giúp được gì nhiều. Bố đi làm về, tối con quấy khóc nên không ngủ được và cáu gắt vô cớ. Mẹ buồn lắm! Con đâu có lỗi, mẹ lại càng không! Sao bố không nghĩ cho mẹ? Mẹ tuy ở nhà nhưng chăm con vất vả, cũng muốn được nghỉ ngơi chứ!
Mẹ chồng lúc đó cũng ở cùng chăm cháu. Bà nói hai mẹ con phải sang phòng khác ngủ riêng để bố ngon giấc! Bà thương con trai lắm nên mẹ lẳng lặng bế con sang phòng đối diện. Thức trắng đêm trông con.
Con ngủ hay giật mình, cứ khoảng 15-30 phút con lại khóc. Một đêm, hai đêm... mẹ đã trông con như thế, một mình, không ai hỗ trợ. Bố bật điều hòa ngủ ngon lành! Mẹ đã khóc rất nhiều trong lúc trông con, bố con chẳng cần biết (vô tình ư?)...
Thế rồi mọi chuyện cũng qua đi, bố mẹ chỉ giận nhau vì những chuyện nho nhỏ. Thỉnh thoảng sự vô tình của bố lại làm mẹ nhói đau, nhưng mẹ chậc lưỡi cho qua. Cứ thế, sự buồn phiền của mẹ được chôn chặt, giấu kín! Mẹ cố gắng làm cho nó biến mất khỏi suy nghĩ nhưng càng ngày nó càng lớn thêm, lần sau lớn hơn lần trước.
Và cái gì đến tất sẽ phải đến! Bây giờ đây, tâm hồn mẹ thực sự chai sạn, mẹ không cảm thấy yêu hay ghét bố nữa. Mẹ sợ cái cảm giác ấy vô cùng. Mẹ thờ ơ đến vô cảm. Có bao giờ bố hiểu được điều đó Bee nhỉ? Mẹ tự lập luận rằng bố yêu mẹ 7 năm. Thời gian quá dài để hiểu con người mẹ!
Quãng thời gian gần đây, mẹ không được khỏe, mẹ thường xuyên mệt mỏi mà nguyên nhân là do tinh thần không tốt. Tối hôm kia cũng là một ngày như thế.
9 giờ tối mẹ đi nằm sau khi uống mấy viên giảm đau. Mẹ đau đầu kinh khủng. Cô Phượng cho con ăn xong, bố xuống đón con lên ngủ. Đang ngủ, con bật dậy, khóc thổn thức, mẹ nghe thấy nhưng mệt quá không dậy nổi, mẹ nựng con nhưng con không nín. Bố vùng vằng: "Con khóc mà mẹ cứ lặng thinh như không ý!". Mẹ thấy con khóc to hơn, mẹ gắng ngồi dậy bế con, nhưng không kịp nữa. Con trớ hết ra giường, ra nền nhà và đầy người mẹ suốt từ trên cổ xuống.
Mẹ giận bố, mẹ buồn cho tình cảnh của chính mình và mẹ xót con. Trong lúc giận dữ, mẹ không kìm chế được nữa, mẹ hét lên: "Sao tôi khổ thế này! Cho tôi chết đi cho bớt khổ!". Rồi mẹ phát vào mông con 3 cái liền, đau đau lắm: "Trớ đi, trớ nữa đi này!" Mẹ ân hận lắm!
Trong suy nghĩ của mẹ lúc đó chỉ quẩn quanh một điều "Tại sao, tại sao bố không thể chăm sóc con thay mẹ khi mẹ ốm? Tại sao bố độc ác thế? Sự quan tâm của bố đâu? Tình yêu đâu? Sự chia sẻ đâu? Bố chỉ biết nhận thôi mà không biết cho đi bao giờ sao?" Tột cùng của sự giận dữ ấy là sự căm ghét!
Ngày hôm sau, mẹ lạnh lùng nhưng chẳng thể hiện điều gì. Chương trình tối hôm đó 19h30 sẽ cho con đi chơi Trung thu ở Box bé sinh hè. Vậy mà, mẹ đi làm về, cơm nước xong19h vẫn chẳng thấy bố đâu. 19h20 mới thấy bố về, loanh quanh 20h mới định cho con đi. Sao mẹ cảm thấy chán thế! Đối với mẹ giá trị của món quà nằm ở cái tâm của người tặng món quà đó! Bố hình như thiếu cái đó thì phải?
Mẹ thất vọng. Việc đi chơi, giải trí vào các dịp nghỉ của gia đình toàn mẹ đứng ra lo hết, bố quen thế rồi! Ngay cả sinh nhật mẹ hay dịp gì cũng thế, bố đều tuỳ hứng, không có chương trinh, kế hoạch kỹ lưỡng từ trước. Mẹ không thích thế!
Ngày xưa mẹ yêu bố vì thấy bố chu đáo! Mẹ chẳng bao giờ quên giỏ hoa tầm xuân bố tặng mẹ nhân dịp sinh nhật hồi lớp 12. Mặc dù lúc đó mẹ chưa biết yêu là gì? Bố đã tìm hiểu và biết mẹ rất thích hoa tầm xuân. Loại hoa này rất khó mua, nó chỉ mọc leo ở ven hàng rào! Vậy mà, bố đã đặt được cho mẹ một giỏ hoa tầm xuân rất đẹp!
Cả sau này khi còn yêu nhau, bố cũng vẫn chu đáo như thế! Nhưng tất cả giờ đây cứ tự mất đi như thể bị đánh cắp vậy. Mẹ cảm thấy bị tổn thương ghê lắm! Chính điều đó giết chết tình yêu mẹ dành cho bố! Hôm qua, mẹ đã bế con sang phòng khác ngủ! Nhìn con ngủ ngon lành, mẹ xót xa lắm. Mẹ nằm mãi 1 giờ 30 sáng rồi vẫn không ngủ được. Mệt mỏi! Hai viên thuốc an thần cũng không giúp gì được mẹ!
2 giờ sáng mẹ nghe tiếng bước chân, tiếng mở cửa phòng, bố sang xem hai mẹ con thế nào? Mẹ giở vờ nhắm mắt! Giọt nước mắt lăn xuống khóe miệng mằn mặn. Bố lại quay về phòng rồi! Bố ngủ ngon đấy! Bố tài nhỉ?
Mẹ suy nghĩ nhiều và quyết định từ ngày hôm qua sẽ là ngày mẹ con mình bắt đầu ra ngủ riêng nhé! Hôm nay đi làm về, mẹ sẽ dọn cái giường ngủ bên phòng đó (vốn là phòng làm việc của bố). Mẹ sẽ trải đệm ga chứ không như tối qua, mẹ thấy lạnh lắm! Mẹ ho suốt đêm vì lạnh!
Hôm nay bố lại đi trực không về rồi. Một tuần 7 ngày thì ngày nào bố cũng phải đi đâu đấy. Với mẹ con mình, bố chưa có ngày nghỉ nào trọn vẹn. Cả việc chờ cơm tối đến 8 giờ là chuyện thường ngày! Mẹ mệt mỏi quá con trai ạ! Người ta cũng đi làm, thiên hạ người ta cũng bận rộn chứ đâu chỉ riêng bố nhưng họ vẫn có thời gian cho gia đình mà. Còn bố, mẹ cảm giác điều đó khó khăn quá! Mẹ không còn sức để tiếp tục chịu đựng, và chờ đợi như thế nữa!
Hôm nay, nếu trời không mưa, mẹ sẽ cho con đi chơi Trung thu bù ngày hôm qua con nhé ! Bây giờ mẹ chỉ có con, chỉ có con là hiểu mẹ thôi!
Những tâm sự này mẹ viết ra chẳng biết để cho ai nữa? Để cho bố, có lẽ bố chẳng bao giờ đọc đâu. Bố còn bận nhiều việc mà! Vậy con hãy đọc và hiểu mẹ con nhé!
***
Anh! Nếu anh đọc những suy nghĩ này, anh sẽ hiểu em có anh bên cạnh mà sao xa cách thế! Em cố gắng với, cố gắng tiến lại gần hơn nhưng không thể. Sự kiệt quệ về tinh thần khiến mọi thứ trở nên khủng khiếp hơn bao giờ hết. Đông cứng và tê liệt là sự miêu tả chính xác nhất về em hiện tại. Sức nóng nào có thể khiến cho em tan chảy và ấm trở lại đây?
Hoàng Hà - (nguồn: Ngoisao.net)
__________________________________________________ _______
Mình đã đọc rất nhiều lần bài này! Tự thấy đôi lúc cũng thờ ơ với mẹ trẻ con vì những chuyện cứ cho rằng mẹ trẻ con phải làm và vì cái tôi. Hy vọng các ông chồng và ông bố trẻ trong chúng ta đừng mắc phải những việc tưởng nhỏ nhặt như thế này mà làm khô héo tình cảm gia đình nhé!
__________________
Tất bật hơn thua rồi cũng bỏ
Thong dong tự tại vậy mà vui
To view links or images in signatures your post count must be 0 or greater. You currently have 0 posts.
|
19-11-2008, 11:49 AM
|
|
Senior Member
Độ về xe zin
|
|
Tham gia ngày: Dec 2007
Bài gởi: 1.122
Thanks: 5.122
Thanked 7.407 Times in 760 Posts
|
|
Re: NHỮNG CÂU CHUYỆN ĐẦY CẢM ĐỘNG (Sưu tầm)
Thật là hay quá...
Cám ơn Kụ đã sưu tầm.
__________________
What happens...will happen..!
|
19-11-2008, 04:46 PM
|
|
Senior Member
Xe mất zin hoàn toàn
|
|
Tham gia ngày: Dec 2007
Bài gởi: 797
Thanks: 239
Thanked 589 Times in 126 Posts
|
|
Re: NHỮNG CÂU CHUYỆN ĐẦY CẢM ĐỘNG (Sưu tầm)
Đọc mà rơi nước mắt Cụ àh!!! Thành thật cám ơn đã chia sẽ cho anh em!!
__________________
To view links or images in signatures your post count must be 0 or greater. You currently have 0 posts.
|
26-12-2008, 10:08 PM
|
Junior Member
Đang tìm xe
|
|
Tham gia ngày: Dec 2008
Đến từ: Bình Thạnh
Bài gởi: 2
Thanks: 0
Thanked 8 Times in 2 Posts
|
|
TRUYỆN RẤT NGẮN: CON THẰN LẰN
Đây là câu chuyện rất hay,có tính giáo dục và nhắc nhở loài người chúng ta nên quan tâm đến nhau nhiều hơn.Nội dung câu chuyện diễn ra như những công việc mà hội chúng ta đang quan tâm đến.Đó là quan tâm đến những thành viên trong hội,những hoàn cảnh cơ nhỡ khó khăn,những mảnh đời bất hạnh...Gây quỹ vì người nghèo,trao nhà tình thương...Anh em cho mình xin ý kiến về câu chuyện.Thanks.
Đây là một câu chuyện có thật ở Nhật Bản.
Một người Nhật muốn sửa lại ngôi nhà đôi chút, nên đã phá bức tường đi. Nhà ở Nhật thường có một khoảng rỗng nhỏ giữa các bức tường gỗ. Khi phá những bức tường, người đó nhìn thấy một con thằn lằn bị mắc kẹt vì có chiếc đinh từ phía ngoài đóng dính vào chân nó.
Người ấy nhìn thấy vậy, thế nên rất thương cảm, nhưng cũng hết sức tò mò vì khi kiểm tra chiếc đinh, anh thấy nó được đóng từ khi mới xây, tức là từ 10 năm nay rồi. Chuyện gì đã xẩy ra vậy?
Con thằn lằn sống như thế ở một khoảng trống trong tường trong suốt 10 năm không hề xê dịch. Một điều tưởng chừng như quá dị thường, thậm chí là không thể.
Và anh ta đã tự hỏi làm sao con thằn lằn sống suốt 10 năm mà không hề đi một bước nào vì chân nó đã bị đóng đinh. Anh ta tạm ngừng làm việc, ngồi một góc quan sát con thằn lằn, xem nó làm gì và có gì để ăn.. Một lúc sau không biết từ đâu xuất hiện một con thằn lằn khác, miệng ngậm thức ăn, bò về phía con thằn lằn mắc kẹt.
Không biết con thằn lằn mang thức ăn tới có họ hàng gì với con thằn lằn mắc kẹt hay chúng cùng một gia đình? Nhưng nó đã mang thức ăn tới trong suốt 10 năm. Không mệt mỏi, không từ bỏ hy vọng. Và nếu như người Nhật kia không phá bức tường thì không biết sự yêu thương này còn tiếp tục đến bao giờ?
Trong một xã hội đầy đủ những tiến bộ về công nghệ thông tin, sự tiếp cận của chúng ta đối với thông tin ngày càng nhanh hơn, liên lạc ngày càng dễ hơn. Nhưng khoảng cách giữa con người với nhau... dường như mỗi ngày một xa hơn.
Chớ rời xa những người mà bạn yêu thương!
|
The Following 7 Users Say Thank You to phuongjti For This Useful Post:
|
|
Ðang đọc: 1 (0 thành viên và 1 khách)
|
|
Quuyền Hạn Của Bạn
|
Bạnkhông thể tạo chủ đề
Bạn không thể gửi Trả lời
Bạn không thể gửi Đính kèm
Bạn không thể sửa bài viết của bạn
HTML đang Tắt
|
|
|
Múi giờ GMT +7. Hiện tại là 08:24 AM.
|