Văn nghệ - Thơ ca thơ gốc tre ... cũng được |
09-02-2012, 01:59 PM
|
|
Moderator
Độ về xe zin
|
|
Tham gia ngày: Feb 2008
Đến từ: TPHCM
Bài gởi: 1.975
Thanks: 8.653
Thanked 5.384 Times in 939 Posts
Biến số xe: 53X4-2809
|
|
Tôi đến đây ở đã được 4 năm, cách đường Hoàng Hoa Thám (Bình Thạnh) khoảng 50m nhưng khung cảnh ở đây chẳng khác gì một vùng quê yên tĩnh. Tôi ở trọ trong một căn gác gỗ với cái ban công có thể sập bất cứ lúc nào, cái ban công là nơi tôi thích thú nhất với những chậu xương rồng do chính tay tôi trồng và chăm sóc, dưới bóng mát của cây xoài cổ thụ nhà bên cạnh mà chúng tôi thường hái trộm quả khi chúng chưa kịp chín. Là một sinh viên mỹ thuật cn năm 3, tôi bắt đầu lao đầu vào những đồ án môn học đòi hỏi sự sáng tạo và cả kỹ năng thực hiện mô hình nên không gian rộng rãi yên tĩnh giữa đất Sài Gòn nhộn nhịp này là một nơi lý tưởng mà tôi từng mong ước. Ngoài giờ học và làm thêm ban ngày thì buổi tối đối với tôi thật thú vị khi một mình pha ly cafe hòa tan và vài điếu thuốc lá rồi ngồi ngoài ban công hóng gió.
Cái ban công dường như là nơi tiếp nhận tất cả thông tin từ bên ngoài vào cuộc sống của tôi trong căn gác gỗ, nó là 1 điểm quan sát toàn diện từ trên cao đến tận đầu nghõ. Nhà bên cạnh, nơi có cây xoài già là căn nhà yên tĩnh và kín đáo nhất xóm, tôi bắt đầu tò mò với ngôi nhà cũ có sân vườn rộng rãi nhưng um tùm này. Trò chuyện với chủ nhà mới biết "Nhà bên cạnh có cụ già rất khó tính, khó tính đến nỗi cháu của bã hái xoài mà bã còn kêu công an vô bắt"...Nghe vậy tôi cười và nghĩ : "có khi nào bã kêu công an vô bắt mình không ta...hi".
Không phải là quá tò mò nên tôi cũng không biết nhiều về gia đình bà ấy, chỉ biết rằng lâu lâu lại nghe tiếng của con chó rất to sủa vang cả xóm, nghe tiếng cọc cạch mở cổng, hôm thì là một đứa cháu kêu "Bà ơi bà", hôm thì “tiền điện đê”, "tiền rác nào"....Và điều mà tôi ấn tượng nhất là thời gian gần đây cứ hễ 4-5h sáng là ngôi nhà này lại phát ra một âm thanh của một đoạn băng hướng dẫn tập dưỡng sinh, khi thì thật sớm, khi thì trời đã hừng sáng...nhưng rất đều đặn.
Ngày qua ngày âm thanh "Hít vào..o… thở ơ...... ra", cứ âm vang trong giấc ngủ say của tôi. Có một giai đoạn tôi học thêm đồ họa và bắt đầu nhận design cho một cty quảng cáo, khoảng thời gian sau 12h đêm là khoảng thời gian vàng mà tôi ưu tiên cho việc làm bài và design. Tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu khi âm thanh "hít hít... thở thở”, “hít vào thở ra" kèm theo tiếng nhạc rất lớn cứ tra tấn lỗ tai tôi mỗi buổi tinh mơ trong khi cơn thiếu ngủ của tôi ngày một trầm trọng. Có hôm tôi không thể ngủ tiếp được khi cái âm thanh đó văng vẳng ngày càng to hơn. Tôi nghĩ trong đầu "Bà này lãng tai hay sao mà bật to thế " và tôi lại cười chính câu hỏi của mình vì nghĩ rằng “ Bã già rồi mà không lãng tai sao được..thế cũng hỏi…hi” nhưng tôi vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Dẫu biết khó có thể chịu được nên tôi cố quên nó đi, đóng hết cửa sổ mỗi khi đi ngủ và có khi úp tai vào gối để không bị tra tấn nữa. Rồi dần dần tôi không còn để ý đến cái âm thanh đó nữa nhưng tôi biết nó vẫn hiện diện và âm vang khi gà chưa kịp gáy. Tôi bắt đầu vào năm 4, đồ án nó quật tôi xuống mảnh chiếu nhỏ bất cứ lúc nào...tôi chìm trong giấc ngủ say, ngủ sâu và đôi khi ngủ vùi....
Hôm nay...sao hôm nay có một cái gì đó thật lạ ??? tôi lọm cọm mở mắt nhìn lên cái đồng hồ treo tường hết pin thì thấy chỉ 1h đêm rồi ngủ tiếp. Không đúng...không đúng… mình ngủ lúc 2h sáng mà ??? tôi thức lần thứ hai, ngoái cổ nhìn ra cánh cửa sổ ngoài ban công mà tối qua tôi quên đóng thì trời đã sáng, tôi nhìn thấy rõ từng lá xoài khẽ động đậy trước gió, nắng chưa kịp làm tan những hạt sương ươn ướt. Hôm nay, hôm nay có một cái gì đó khác lạ mà tôi chưa kịp nhận ra, trong lòng nao núng, trống vắng. Tôi thức, thức trong cơn say ke với đôi mắt cay xòe không thể mở ra được... rồi tôi lại thiếp đi.
Trong giấc ngủ tôi nghe thoáng thoáng tiếng người, tiếng con Bông sủa văng vẳng (Bông là con chó lông xù cực xinh của nhà), nghe rõ tiếng xe máy từ xa lại gần: À chắc là chị chủ nhà mới đi chợ về hẳn là đang “tám” với ai đó thôi…tôi cười nhẹ trong mơ màng. Thời gian trôi đi một cách chậm rãi, tôi cảm nhận được điều đó và tôi chả nghĩ gì ngoài suy nghĩ trong đầu rằng giấc ngủ nướng chỉ để giết thời gian trong khi một số cơ quan trong cơ thể tôi không cần phải nghỉ ngơi nữa. Sự đấu tranh giữa các cơ quan trong cơ thể của tôi tạo ra một chiến trường ác liệt, não bộ thì đã thức, chân tay mắt mũi thì lại liu ziu…tôi lâng lâng trong ảo giác.
Bỗng : Đùng đùng đùng, xèng xèng xèng…tôi bật đứng người dậy bởi âm thanh như xuyên thủng hai màng nhỉ của tôi: “ Cái gì ?... cái gì vậy ???? “ – tôi tự hỏi trong ngơ ngác…Lặng mình trong ảo giác, tôi vẫn chưa nhận ra chuyện gì đang xảy ra, tôi dần dần cảm nhận đươc âm thanh xung quanh, có tiếng người… không phải, là tiếng rất nhiều người mới đúng, tiếng nhạc, tiếng kèn, tiếc khóc và tiếng con chó to của nhà bên cạnh sủa inh ỏi. Tôi nhấc cái thân hình uể oải của mình lên bước thật nhanh ra ban công và nhìn qua cái hàng rào cao hơn 2m… Không…tôi không muốn thấy, tôi không muốn nghe, tôi không muốn tò mò như cái khoảng thời gian mà tôi ao ước được nhìn qua cái hàng rào chằng chịt cây đó. Tôi ngồi xuống, tựa lưng vào tường, nhìn những quả xoài chín rụng đầy trên nóc nhà mà chả ai thèm để ý tới, tôi lặng đi, chân tay bủn rủn, ngồi như một thằng đần..Bây giờ, ngay bây giờ tự dưng tôi lại thèm được nghe cái âm thanh “hít hít thở thở.., hít vào thở ra..” mà bây lâu nay tôi ghét cay ghét đắng nó…Tôi biết tôi sẽ không còn cơ hội được “tra tấn lỗ tai” một lần nào nữa và tôi tự trách móc trong suy nghĩ : “ Thế là từ nay mày ngon giấc rồi… Hưng nhé…” .
(Trích : Nhật ký chưa từng viết )
__________________
Sống mà không có đam mê thì thật là vô vị...!
Alo : 0919025000 Mail : To view links or images in signatures your post count must be 0 or greater. You currently have 0 posts.
thay đổi nội dung bởi: cuabien, 12-02-2012 lúc 10:27 PM
|
The Following 10 Users Say Thank You to cuabien For This Useful Post:
|
|
13-02-2012, 03:04 PM
|
Senior Member
Độ về xe zin
|
|
Tham gia ngày: May 2008
Đến từ: HCM
Bài gởi: 1.934
Thanks: 7.075
Thanked 9.655 Times in 1.199 Posts
Biến số xe: 54K2-0262
|
|
Thằng cu Út, con tôi bướng bỉnh và nghịch ngợm. Nó được ông nội rất cưng và nuông chiều.
Tôi thường nhắc với vợ: ''Không nên đánh nó trước mặt ông''.
Một hôm ông tâm sự với vợ chồng tôi:
"Mấy con phải đánh cho nó sợ, kẻo sau này nó hư đấy''.
Chiều hôm sau, nó lại nghịch, vợ tôi quất cho nó một trận. Ông chẳng nói một lời bỏ đi ngủ sớm. Hình như ông giận.
(st)
__________________
To view links or images in signatures your post count must be 0 or greater. You currently have 0 posts. Đi một ngày đàng, học một sàng khôn
|
The Following 10 Users Say Thank You to mobinam For This Useful Post:
|
|
17-02-2012, 04:28 PM
|
|
Senior Member
Rao bán xe
|
|
Tham gia ngày: Dec 2007
Đến từ: Sài gòn
Bài gởi: 6.551
Thanks: 9.266
Thanked 18.444 Times in 2.826 Posts
Biến số xe: 0292
|
|
Mẹ, lặn lội từ quê lên thành phố thăm thằng Út trọ học. Giỏ bánh gai theo mẹ khệ nệ đường xa để con "ăn cho đỡ nhớ quê". Con mừng qua quýt, chau mày thật khẽ. Mẹ đâu biết giờ con thích cafe, thuốc lá hơn.
Mẹ về, giỏ bánh vẫn buồn thiu nằm trong góc nhà. Sực nhớ, con quơ vội mang qua phòng thằng bạn đồng hương :"ăn lấy thảo". Thằng bạn cảm động, rơm rớm nườc mắt:"hồi mẹ tao còn sống cũng hay làm thức quà này cho tao...Mày sướng thật!"
Con chợt bàng hoàng...Ngày xưa, ai đã từng ước suốt đời được ăn bánh gai của mẹ????
(ST)
__________________
To view links or images in signatures your post count must be 0 or greater. You currently have 0 posts. Xe nào cũng là xe, xe... cũng là xe!
|
The Following 10 Users Say Thank You to jimmy nguyen For This Useful Post:
|
|
05-03-2012, 01:17 PM
|
|
Senior Member
Xe đã lên hết cốt
|
|
Tham gia ngày: Sep 2008
Đến từ: Saigon
Bài gởi: 459
Thanks: 4.757
Thanked 2.300 Times in 332 Posts
|
|
CÁCH NHÌN
John là một ông lão ít nói và thông thái. Ông thường ngồi trên chiếc ghế cũ kỹ trước hiên nhà, nhìn mọi người qua lại. Đôi khi ông vẫy tay chào họ. Một hôm, cô cháu gái nhỏ của ông John ngồi xuống cạnh ông mình, và cả hai cùng nhìn những người qua lại trước nhà họ.
Một người đàn ông lạ, cao lớn, anh ta nhìn quanh như tìm một nơi nào đó để dừng chân, rồi tiến đến gần hỏi ông John:
- Trong ngôi làng này người ta sống kiểu gì hả ông lão?
Ông John chậm rãi hỏi lại:
- Vậy nơi mà anh vừa đi khỏi, người ta sống ra sao?
Người lạ nhăn mặt:
- Nơi ấy hả? Mọi người chỉ toàn chỉ trích nhau. Hàng xóm thì ngồi lê đôi mách và nói chung là một nơi rất đáng chán!
John nhìn thẳng vào mắt người lạ và nói:
- Anh biết không, nơi này cũng như thế, hệt như nơi anh vừa đi khỏi vậy!
Người đàn ông không nói gì, anh ta quay đi. Một lát sau, một chiếc ôtô dừng lại bên vệ đường. Người đàn ông trên xe đỡ vợ con mình xuống xe. Người vợ hỏi ông John có thể mua một ít thức ăn cho bọn trẻ ở đâu, còn người đàn ông ở lại chỗ chiếc xe. Anh ta lại gần ông John và hỏi:
- Thưa ông, nơi này sống có tốt không ạ?
Vẫn như lần trước, ông John hỏi lại:
- Vậy nơi mà anh vừa đi khỏi thì thế nào?
Người đàn ông tươi cười :
- Ở đó, mọi người sống rất thân thiết, luôn sẵn lòng giúp đỡ nhau. Chúng tôi không muốn ra đi chút nào, nhưng vì điều kiện làm việc nên phải chuyển tới đây.
Ông John nở một nụ cười ấm áp:
- Đừng lo, nơi này cũng giống như nơi anh vừa đi khỏi đấy mà, cũng tốt lắm!
Vợ con người đàn ông quay lại, họ cảm ơn và tạm biệt hai ông cháu John rồi lái xe đi. Khi chiếc xe đã đi xa, cô cháu nhỏ cất tiếng hỏi ông:
- Ông ơi, tại sao ông nói với người thứ nhất là nơi đây không tốt lành còn với người thứ hai ông lại nói là một nơi tuyệt vời?
Ông John âu yếm nhìn vào đôi mắt xanh băn khoăn của đứa cháu nhỏ và bảo:
- Cháu ạ, dù có đi đến đâu, mỗi người vẫn mang thái độ của chính mình đối với cuộc sống đi theo. Chính thái độ của riêng mình, cộng với phản ứng của những người xung quanh với thái độ đó thì nơi mới đến có thể rất tồi tệ, hoặc rất tuyệt vời theo cảm giác của riêng họ mà thôi.
(Abu sưu tầm)
__________________
COUNT-DOWN TIMER
|
The Following 9 Users Say Thank You to Abu-108 For This Useful Post:
|
|
05-03-2012, 02:05 PM
|
|
Senior Member
Độ về xe zin
|
|
Tham gia ngày: Dec 2007
Bài gởi: 1.122
Thanks: 5.122
Thanked 7.407 Times in 760 Posts
|
|
CHÚ BÉ ĐÁNH GIÀY
Phạm Ngọc Phương
Ông nhà giàu dạo bước
Trên phố quen hoàng hôn
Gặp chú đánh giày buồn
Lam lũ gầy khổ sở
Chú nhóc mời năn nỉ
Ông cho con đánh giày
Để kiếm vài đồng gầy
Mua cơm nuôi em nhỏ
Chạnh lòng thương trẻ khó
Ông lơ đãng gật đầu
Có đáng là bao nhiêu
Vài ba đồng tiền lẻ
Giày xong ông móc ví
Đưa tờ 20 đô
Chú bé cầm ngần ngừ
Ông chờ con đi đổi
2 đồng thôi ông hỡi
Đủ bữa tối hôm nay
Anh em con gặp may
Xin ông chờ một chút …
Đã qua 30 phút
Cậu bé không trở về
Ông lắc đầu : chán ghê
Trẻ nghèo hay gian lắm …
Cơm tối xong đứng ngắm
Trăng mới mọc gió hiu
Trong vườn hoa thơm nhiều
Quên bực mình trẻ gạt …
Chuông cửa reo, tiếng quát
Đi chỗ khác mà xin
Nghèo khổ biết phận mình
Lộn xộn tao bắt nhốt …
Ông thong thả cất bước
Thấy một nhóc gầy gò
Đang mếu máo co ro
Giống tên đánh giày nãy …
Có việc gì đấy cháu
Từ từ nói ta nghe
Anh bảo vệ yên nha
Đừng làm trẻ con sợ …
Thằng bé con ấp úng
Hồi chiều nay anh tôi
Cầm tiền của ông rồi
Băng qua đường đi đổi
Chẳng may bị xe cán
Gãy mất chân rồi ông
Đưa tôi 18 đồng
Bảo tìm ông trả lại
Anh tôi giờ nằm liệt
Chỉ muốn xin gặp ông …
Một lần nữa chạnh lòng
Rảo bước theo thằng bé
Đến ổ chuột xập xệ
Gặp thằng anh đang nằm
Mặt xanh tái như chàm
Thở ra tuồng hấp hối
Nói gấp hơi như vội
Xin ông thương em con …
Cha mẹ đã không còn
Con đánh giày nuôi nó …
Nay không may con khổ
Chỉ xin ông việc này ! …
Cho em con đánh giày
Mỗi ngày cho ông nhé …
Kiếm lấy vài đồng lẻ
Mua cơm sống mà thôi …
Chợt thằng anh duỗi tay
Hơi thở lịm như tắt …
Ông già trào nước mắt
Ta sẽ lo em con
Cho ăn học bình thường
Như bao đứa trẻ khác
Cứ bình tâm an lạc
Bệnh viện tiền ta cho …
Thằng anh đã xuội lơ
Hồn bay về thiên giới
Nhân cách nghèo cao vợi
Môi nhợt thoáng nụ cười
Nó sống trọn kiếp người
Dù nghèo nhưng tự trọng
Bao người giàu-danh vọng
Đã chắc gì bằng đâu ! …
PNP 15/10/2009
__________________
What happens...will happen..!
|
The Following 12 Users Say Thank You to mandalat For This Useful Post:
|
Abu-108 (05-03-2012), DRAGON76 (05-03-2012), hung_cattuong (09-05-2012), jimmy nguyen (05-03-2012), let-it-be (05-03-2012), mobinam (06-04-2012), neverlovegirl (06-04-2012), onggiachonggay_an (04-04-2012), thehuy (06-03-2012), thinhlebaoit (02-04-2012), womandalat (06-03-2012) |
05-03-2012, 02:11 PM
|
|
Senior Member
Xe đã lên hết cốt
|
|
Tham gia ngày: Sep 2008
Đến từ: Saigon
Bài gởi: 459
Thanks: 4.757
Thanked 2.300 Times in 332 Posts
|
|
CHA, CON VÀ MỘT BÁT MÌ
Vào một buổi chiều mùa xuân lạnh lẽo, trước cửa quán xuất hiện hai vị khách rất đặc biệt, một người cha và một người con. Nói đặc biệt là bởi vì người cha bị mù. Người con trai đi bên cạnh cẩn mẫn dìu người cha. Cậu con trai trạc mười tám mười chín tuổi, quần áo đơn giản, lộ rõ vẻ nghèo túng, nhưng từ cậu lại toát lên nét trầm tĩnh của người có học, dường như cậu vẫn đang là học sinh..
Cậu con trai tiến đến trước mặt tôi: “Cho hai bát mì bò!”, cậu nói to. Tôi đang định viết hoá đơn, thì cậu ta hướng về phía tôi và xua xua tay. Tôi ngạc nhiên nhìn cậu ta, cậu ta nhoẻn miệng cười biết lỗi, rồi chỉ tay vào bảng giá treo ở trên tường, phía sau lưng tôi, bảo tôi rằng chỉ làm 1 bát mì cho thịt bò, bát kia chỉ cần rắc chút hành là được. Lúc đầu, tôi hơi hoảng, nhưng sau đó chợt hiểu ra ngay. Hoá ra, cậu ta gọi to hai bát mì thịt bò như vậy là cố tình để cho người cha nghe thấy, thực ra thì tiền không đủ, nhưng lại không muốn cho cha biết. Tôi cười với cậu ta tỏ vẻ hiểu ý.
Nhà bếp nhanh nhẹn bê lên ngay hai bát mì nóng hổi. Cậu con trai chuyển bát mì bò đến trước mặt cha, ân cần chăm sóc: “Cha, có mì rồi, cha ăn đi thôi, cha cẩn thận kẻo nóng đấy ạ!”. Rồi cậu ta tự bưng bát mì nước về phía mình. Người cha không vội ăn ngay, ông cầm đũa dò dẫm đưa qua đưa lại trong bát. Mãi lâu sau, ông mới gắp trúng một miếng thịt, vội vàng bỏ miếng thịt vào bát của người con. “Ăn đi con, con ăn nhiều thêm một chút, ăn no rồi học hành chăm chỉ, sắp thi tốt nghiệp rồi, nếu mà thi đỗ đại học, sau này làm người có ích cho xã hội”. Người cha nói với giọng hiền từ, đôi mắt tuy mờ đục vô hồn, nhưng trên khuôn mặt đầy nếp nhăn lại sáng lên nụ cười ấm áp. Điều khiến cho tôi ngạc nhiên đó là, cái cậu con trai đó không hề cản trở việc cha gắp thịt cho mình, mà cứ im như thóc đón nhận miếng thịt từ bát của cha, rồi lại lặng lẽ gắp miếng thịt đó trả về.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, dường như thịt trong bát của người cha cứ gắp lại đầy, gắp mãi không hết. “Cái quán này thật tử tế quá, một bát mì mà biết bao nhiêu là thịt”. Ông lão cảm động nói. Kẻ đứng ngay bên cạnh là tôi, chợt toát hết cả mồ hôi, trong bát chỉ có vài mẩu thịt tội nghiệp, quắt queo bằng móng tay, lại mỏng chẳng khác gì xác ve. Người con trai nghe vậy vội vàng tiếp lời cha: “Cha à, cha ăn mau ăn đi, bát của con đầy ắp không biết để vào đâu rồi đây này”. “Ừ, ừ, con ăn nhanh lên, ăn mì bò thực ra cũng có chất lắm đấy”.
Hành động và lời nói của hai cha con đã làm chúng tôi rất xúc động. Chẳng biết từ khi nào, bà chủ cũng đã ra đứng cạnh tôi, lặng lẽ nhìn hai cha con họ. Vừa lúc đó, cậu Trương đầu bếp bê lên một đĩa thịt bò vừa thái, bà chủ dẩu dẩu môi ra hiệu bảo cậu đặt lên bàn của hai cha con nọ. Cậu con trai ngẩng đầu tròn mắt nhìn một lúc, bàn này chỉ có mỗi hai cha con cậu ngồi, cậu ta vội vàng hỏi lại: “Anh để nhầm bàn rồi thì phải?, chúng tôi không gọi thịt bò.” Bà chủ mỉm cười bước lại chỗ họ: “Không nhầm đâu, hôm nay chúng tôi kỉ niệm ngày mở quán, đĩa thịt này là quà biếu khách hàng”. Cậu con trai cười cười, không hỏi gì thêm.
Cậu lại gắp thêm vài miếng thịt vào bát người cha, sau đó, bỏ phần còn thừa vào trong một cái túi nhựa. Chúng tôi cứ im lặng chờ cho hai cha con ăn xong, rồi lại dõi mắt tiễn hai cha con ra khỏ quán. Mãi khi cậu Trương đi thu bát đĩa, đột nhiên kêu lên khe khẽ. Hoá ra, đáy bát của cậu con trai đè lên mấy tờ tiền giấy, vừa đúng giá tiền của một đĩa thịt bò, được viết trên bảng giá của cửa hàng. Cùng lúc, Tôi, bà chủ, và cả cậu Trương chẳng ai nói lên lời, chỉ lặng lẽ thở dài, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng.
(Abu sưu tầm)
__________________
COUNT-DOWN TIMER
|
The Following 7 Users Say Thank You to Abu-108 For This Useful Post:
|
|
02-04-2012, 05:07 PM
|
|
Member
Tìm tài liệu độ xe
|
|
Tham gia ngày: Oct 2011
Đến từ: D2 Quận Bình Thạnh
Bài gởi: 94
Thanks: 75
Thanked 67 Times in 31 Posts
Biến số xe: 60-FC-5217
|
|
Chiếc máy điện thoại
Khi tôi còn nhỏ, ba tôi gắn một máy điện thoại để thuận tiện cho việc làm ăn của ông. Đó là cái điện thoại đầu tiên trong xóm tôi. Đến bây giờ tôi vẫn nhớ như in cái ống nghe bóng loáng gác lên hộp điện thoại màu đen treo trên tường. Hồi đó tôi còn thấp lắm nên không với tới. Tuy nhiên, tôi vẫn bị mê hoặc khi nghe ba tôi dùng nó để nói chuyện với bạn bè của ông.
Cho đến một hôm, tôi khám phá ra rằng đâu đó trong cái máy tuyệt vời kia có một nhân vật kỳ diệu. Tôi gọi nhân vật ấy là “cô”. Cô biết tất cả mọi thứ trên đời, từ việc cung cấp số điện thoại của mọi người đến việc kể những câu chuyện cổ tích đầy sức cám dỗ. Hôm đó mẹ tôi đi vắng. Tôi lấy đinh và búa để chơi trò thợ mộc. Thay vì đóng búa vào đinh, tôi lại đập một phát đau điếng vào ngón tay của mình. Nhưng tôi vẫn cố không khóc vì nhìn quanh thấy chẳng có ai để chia sẻ nỗi đau “trời giáng” ấy. Tôi chạy quanh nhà, cũng chẳng biết để làm gì. Và kia rồi! Cái điện thoại. Nhanh như cắt, tôi bắc ghế trèo lên và quay số. “Xin vui lòng cho cháu biết…” – tôi nói lí nhí trong miệng. Một giọng nói rõ ràng và nhỏ nhẹ vang lên:
- Cháu cần gì?
- Ngón tay cháu bị đau – tôi bắt đầu rên rỉ. Những giọt nước mắt bị dồn nén khi nãy bây giờ có dịp trào tuôn.
- Có mẹ cháu ở nhà không? – vẫn giọng nói êm đềm ấy.
- Không có ai ở nhà cả, chỉ một mình cháu thôi – tôi thổn thức.
- Cháu có bị chảy máu không?
- Dạ không – tôi trả lời – cháu bị cây búa đập vào ngón tay, đau quá.
- Cháu có thể tự lấy nước đá trong tủ lạnh được chứ? – cô hỏi và tôi nói được.
- Cháu đắp vài cục lên chỗ ngón tay đau – cô nói tiếp – một lúc sau sẽ khỏi ngay thôi.
- Kể từ đó, tôi luôn gọi cho cô để nhờ cô giúp đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Nào là nhờ cô giúp tôi học địa lý, nào là hỏi cô cách giải bài tập toán, nào là…
- Một hôm, com chim hoàng yến của tôi bị chết, tôi buồn đến mất ăn mất ngủ. Tôi bèn gọi tới cô để chia sẻ nỗi buồn. Cô lắng nghe và an ủi tôi. Nhưng tôi vẫn còn buồn lung lắm. Tôi hỏi cô:
- Tại sao những con chim hót hay và mang lại niềm vui cho mọi gia đình lại phải chết cô đơn trong chiếc lồng chật hẹp vậy hở cô?
- Không, nó không chết đâu cháu. Nó chỉ bay sang một thế giới khác để ca hát làm vui lòng những gia đình bên đó.
Chẳng biết sao khi nghe thế, nỗi buồn trong tôi chợt vơi đi rất nhiều.
Một bữa khác, tôi gọi cho cô chỉ để hỏi 24+15 bằng mấy. Sau đó tôi nghĩ chắc cô bực mình tôi lắm vì cứ hỏi cô những chuyện không đâu.
- Tuổi thơ cứ êm đềm trôi đi. Cho đến khi lên chín tuổi, gia đình chuyển về sống ở thành phố. Tôi nhớ cô lắm. Mỗi lần nhớ về ngôi nhà thuở nhỏ là hình ảnh cái máy điện thoại treo trên tường cứ hiện lên trong tâm trí tôi. Với tôi, đó là hình ảnh cô tiên hiền lành thường đến trò chuyện buổi ấu thơ.
Sau này khi lớn lên, kỷ niệm về những cuộc chuyện trò ấy chưa một lần phai mờ trong ký ức. Tôi biết ơn sự nhẫn nại, niềm thông cảm và lòng tử tế mà cô đã dành cho một đứa trẻ như tôi thuở đó. Một hôm chợt nhớ đến cô, trên đường về nhà tôi ghé vào bưu điện và gọi cho cô. Tôi nhấc ống nghe lên và quay số. Lòng tôi bỗng rộn ràng khó tả. Và kỳ diệu thay, vẫn giọng nói ấy, nhỏ nhẹ và rõ ràng vang lên trong tai tôi.
- Cô vui lòng chỉ cho cháu 24 + 15 bằng mấy – tôi hỏi.
Một thoáng im lặng phía đầu dây bên kia. Và rồi hơi ấm quen thuộc lại về với tôi:
- Bây giờ chắc ngón tay của cháu đã lành hẳn rồi phải không?
Tôi cười sung sướng vì cô vẫn nhận ra tôi sau ngần ấy năm.
- Cô có biết rằng hồi đó cô có ý nghĩa với cháu biết bao không?
Ngập ngừng một lúc, cô thổ lộ:
Thuở đó, tôi chờ điện thoại của chúa hằng ngày. Tôi không có con, vì thế cháu là cả nguồn vui.
Bỗng nhiên tôi bật khóc. Tôi thương cô quá. Tôi đâu có biết đó là lần cuối cùng tôi còn nghe giọng nói của cô.
Ba tháng sau, tôi quay số và chờ đợi. Một giọng nói thật lạ trả lời tôi. Hốt nhiên, tôi linh cảm có điều chẳng lành. Tôi hỏi thăm tin tức về cô và được biết cô đã mất năm tuần trước đó. Người điện thoại viên nói trước khi ra đi cô có để lại cho tôi vài dòng tin nhắn. Rồi cô diện thoại viên đọc cho tôi nghe: “Cháu yêu, có lần tôi nói chim hoàng yến không chết. Nó chỉ bay sang một thế giới khác để ca hát làm vui lòng những gia đình bên đó. Bây giờ tôi cũng vậy”.
Tôi bàng hoàng gác máy điện thoại xuống. Và như thuở nào, những giọt nước mắt cứ trào tuôn. Chỉ khác là lần này tôi không có cô bên cạnh để sẻ chia …
(Sưu tầm truyện dịch)
|
The Following 4 Users Say Thank You to thinhlebaoit For This Useful Post:
|
|
06-04-2012, 02:25 PM
|
Senior Member
Độ về xe zin
|
|
Tham gia ngày: May 2008
Đến từ: HCM
Bài gởi: 1.934
Thanks: 7.075
Thanked 9.655 Times in 1.199 Posts
Biến số xe: 54K2-0262
|
|
Một anh chàng đang trên đường về nhà thì bị cô gái chặn lại hỏi : - Anh có muốn vui vẻ không ?
Ngó thấy cô gái vô cùng xinh đẹp mà ăn mặc lại cực kì bốc lửa, anh chàng liền hỏi: - Bao nhiêu?
Cô gái đáp: - 200K
Anh gật đầu đồng ý thế là cô ta bán cho anh một quyển truyện cười ...
(st)
__________________
To view links or images in signatures your post count must be 0 or greater. You currently have 0 posts. Đi một ngày đàng, học một sàng khôn
|
The Following 12 Users Say Thank You to mobinam For This Useful Post:
|
Abu-108 (06-04-2012), Forever (10-04-2012), duynguyen (07-04-2012), hung_cattuong (09-05-2012), jimmy nguyen (07-04-2012), jojo85 (06-04-2012), jomoibiet (06-05-2012), mandalat (06-04-2012), neverlovegirl (06-04-2012), thinhlebaoit (07-04-2012), vndrake (06-04-2012), womandalat (06-04-2012) |
10-04-2012, 11:45 AM
|
|
Senior Member
Xe đã lên hết cốt
|
|
Tham gia ngày: Sep 2008
Đến từ: Saigon
Bài gởi: 459
Thanks: 4.757
Thanked 2.300 Times in 332 Posts
|
|
CÁI ÔM
- Cái ôm rất có ích cho sức khoẻ. Nó giúp tăng cường hệ miễn dịch, chữa lành những nỗi thất vọng, giảm căng thẳng và mang lại một giấc ngủ ngon.
Nó tiếp thêm cho chúng ta một nguồn sinh lực mới, giúp con người trẻ lại và không hề gây ra bất cứ một tác dụng phụ nào.
Cái ôm chính là một phương thuốc diệu kì.
Cái ôm luôn tự nhiên. Nó là một hợp chất hữu cơ ngọt ngào, không chứa bất cứ thành phần nhân tạo nào, không gây ô nhiễm, rất thân thiện với môi trường và hoàn toàn lành tính.
Cái ôm là một món quà lí tưởng, thích hợp cho mọi dịp, đem lại niềm vui cho cả người trao lẫn người nhận, chứng tỏ bạn luôn quan tâm đến người ấy. Không cần phải có một lớp giấy gói bóng láng, và dĩ nhiên, bạn có thể trao tặng lại cho người đã tặng mình.
Cái ôm gần như là hoàn hảo về mọi mặt. Nó không cần pin để rồi hết năng lượng, không lạm phát, không gây béo phì, không cần lương tháng, chống được trộm cướp và không phải tính thuế.
Cái ôm là một nguồn lực không được sử dụng đúng mức nhưng lại có nhiều sức mạnh kì diệu. Khi chúng ta mở rộng trái tim và vòng tay của mình cũng chính là lúc chúng ta động viên người khác cũng làm như vậy.
Hãy nghĩ đến những người bạn thân, những người bạn trong cuộc đời mình. Bạn có điều gì muốn nói với họ? Bạn có muốn chia sẻ vòng tay của mình cho họ? Hay là bạn đang chờ đợi và hy vọng người ấy sẽ chủ động điều đó?
Đừng chờ đợi! Hãy là người khởi đầu, bạn nhé!
Vậy nên: Chúng ta cần 4 cái ôm mỗi ngày để có thể tồn tại, 8 cái ôm mỗi ngày để duy trì cuộc sống, và 12 cái ôm mỗi ngày để có thể lớn lên.
(Tác giả Charles Faraone - First New dịch)
__________________
COUNT-DOWN TIMER
|
The Following 2 Users Say Thank You to Abu-108 For This Useful Post:
|
|
10-04-2012, 01:22 PM
|
|
Senior Member
Xe độ tá lả
|
|
Tham gia ngày: Dec 2007
Bài gởi: 550
Thanks: 545
Thanked 1.545 Times in 266 Posts
|
|
Một anh chàng đang trên đường về nhà thì bị cô gái chặn lại hỏi : - Anh có muốn vui vẻ không ?
Ngó thấy cô gái vô cùng xinh đẹp mà ăn mặc lại cực kì bốc lửa, anh chàng liền hỏi: - Bao nhiêu?
Cô gái đáp: - 200K
Anh gật đầu đồng ý thế là cô ta cho anh ta 1 kỷ niệm tuyệt vời. ????
(phỏng theo truyện cũa mobinam)
__________________
Haimap không mập như bạn nghĩ
website: thegioitranhdep.vn
|
The Following User Says Thank You to haimap198 For This Useful Post:
|
|
Ðang đọc: 1 (0 thành viên và 1 khách)
|
|
Quuyền Hạn Của Bạn
|
Bạnkhông thể tạo chủ đề
Bạn không thể gửi Trả lời
Bạn không thể gửi Đính kèm
Bạn không thể sửa bài viết của bạn
HTML đang Tắt
|
|
|
Múi giờ GMT +7. Hiện tại là 08:26 PM.
|