Văn nghệ - Thơ ca thơ gốc tre ... cũng được |
12-12-2011, 01:02 PM
|
Senior Member
Độ về xe zin
|
|
Tham gia ngày: May 2008
Đến từ: HCM
Bài gởi: 1.934
Thanks: 7.075
Thanked 9.655 Times in 1.199 Posts
Biến số xe: 54K2-0262
|
|
(Sưu tầm)
Người tốt, người xấu
Trong một lần đi công tác lên Đà Lạt, chiếc xe hơi cũ kĩ bò lên dốc đồi, trời sẩm tối, đường vắng anh thấy sợ. Chợt có bóng một người đàn ông tất tả xách một chiếc túi nhào ra đường vẫy tay dồn dập xin quá giang.
Nhìn tới nhìn lui anh bỗng ngại. Nhưng đôi mắt kia van xin tuyệt vọng.
Anh dừng xe,chép miệng:
- Thôi đành vậy, tôi chỉ sợ gặp phải người xấu.
-Xin ông cứ trói tay chân tôi lại và cho tôi đi nhờ lên thị xã. Con tôi đang cấp cứu trong bệnh viện ...
__________________
To view links or images in signatures your post count must be 0 or greater. You currently have 0 posts. Đi một ngày đàng, học một sàng khôn
|
The Following 15 Users Say Thank You to mobinam For This Useful Post:
|
1stLady (22-12-2011), Abu-108 (12-12-2011), Forever (13-12-2011), cd-woman (12-12-2011), cuabien (19-12-2011), daitran (21-12-2011), duynguyen (21-12-2011), hung_cattuong (12-12-2011), let-it-be (12-12-2011), longan_cd (19-12-2011), pechi (14-12-2011), simba (12-12-2011), tieuphuvivu (15-12-2011), vndrake (12-12-2011), womandalat (12-12-2011) |
13-12-2011, 10:31 PM
|
Senior Member
Độ về xe zin
|
|
Tham gia ngày: May 2008
Đến từ: HCM
Bài gởi: 1.934
Thanks: 7.075
Thanked 9.655 Times in 1.199 Posts
Biến số xe: 54K2-0262
|
|
(Một người bạn gửi)
Nhà nghèo, chạy vạy mãi mới được suất hợp tác lao động, Thanh coi đó như cách duy nhất để giúp đỡ gia đình. Nhưng ảo mộng chóng tan, xứ người chẳng phải thiên đường, Thanh chỉ còn biết làm quần quật và dành dụm từng đồng. Để nhà khỏi buồn, trong thư Thanh tô vẽ về một cuộc sống chỉ có trong mơ.
Ngày về, mọi người mừng rỡ nhận quà, Thanh lại tiếp tục nói về cuộc sống trong mơ.
Đêm. Chỉ còn mẹ. Hết nắn tay nắn chân Thanh rồi mẹ lại sụt sùi. Thanh nghẹn ngào khi nghe mẹ nói:
- Dối mẹ làm gì. Giơ xương thế kia thì làm sao mà sung sướng được hở con!
-----------------------------------------------
Ngoại hấp hối, cà nhà dắt díu nhau về quê thăm ngoại. Ngoại mất. Từ thành phố, anh Ba đang dở mùa thi cũng vội về chịu tang.
Chị Hai lấy chồng quê ngoại, nhà cách có vài quãng đồng mà lại không về được. Bố chép miệng xót xa:
- Con gái là con người ta.
Mẹ gục đầu nức nở. Hơn hai mươi năm theo chồng xa xứ, đây mới là lần đầu tiên mẹ được về với ngoại. Mẹ cũng là con gái…
--------------------------------------------------------
Cái điệp khúc ấy má tôi nhắc hoài mỗi khi soạn tủ:
- Ba con không thích má cho ai quần áo cũ. Ổng nói: "Thà cho họ một số tiền, anh không thích hương áo em lại đưa cho người khác mặc."
Giờ, hương xưa còn giữ lại, người xưa đã đi xa...
Dọn tủ. Tôi chọn một bộ cho chị bán cơm ở vỉa hè, để rồi sau đó bao lần phải ngoảnh mặt đi mỗi khi thấy chị ấy tất tả ngược xuôi trên hè phố trong thấp thoáng bóng dáng của má tôi.
__________________
To view links or images in signatures your post count must be 0 or greater. You currently have 0 posts. Đi một ngày đàng, học một sàng khôn
thay đổi nội dung bởi: mobinam, 13-12-2011 lúc 10:43 PM
|
The Following 20 Users Say Thank You to mobinam For This Useful Post:
|
1stLady (22-12-2011), Abu-108 (14-12-2011), Cê đê 90 (15-12-2011), Forever (13-12-2011), cuabien (19-12-2011), daitran (21-12-2011), duynguyen (21-12-2011), hung_cattuong (21-12-2011), jimmy nguyen (14-12-2011), jojo85 (15-12-2011), longan_cd (19-12-2011), mandalat (14-12-2011), mh81 (14-12-2011), pechi (14-12-2011), simba (15-12-2011), thehuy (19-12-2011), tieuphuvivu (15-12-2011), vndrake (14-12-2011), womandalat (14-12-2011), wonghong (15-12-2011) |
15-12-2011, 01:38 AM
|
Senior Member
Độ về xe zin
|
|
Tham gia ngày: May 2008
Đến từ: HCM
Bài gởi: 1.934
Thanks: 7.075
Thanked 9.655 Times in 1.199 Posts
Biến số xe: 54K2-0262
|
|
(ST)
Con lên ba, chơi bên nhà dì, bị xe đạp đụng ngã, trúng đầu chảy máu. Mẹ đang nấu cơm, hốt hoảng bế con chạy ngay đến bệnh viện. Hú vía. Vết thương chỉ nhẹ bên ngoài thôi. Hoàn hồn, mẹ nhìn lại mình: chân không dép, quần ống cao ống thấp, áo loang lổ vết máu. Chả giống ai! Mẹ cười.
Con lớn, mẹ bỗng bị chứng điếc đột ngột. Lần lữa mãi, mẹ mới nhờ con đưa đi khám bệnh. Bác sĩ bảo: Để quá lâu, hồi phục thính lực cũng khó. Nhìn mặt mẹ ngơ ngẩn không hiểu gì, con khóc...
__________________
To view links or images in signatures your post count must be 0 or greater. You currently have 0 posts. Đi một ngày đàng, học một sàng khôn
|
The Following 18 Users Say Thank You to mobinam For This Useful Post:
|
1stLady (22-12-2011), Abu-108 (15-12-2011), Cê đê 90 (15-12-2011), Forever (15-12-2011), duynguyen (21-12-2011), hung_cattuong (21-12-2011), jimmy nguyen (15-12-2011), jojo85 (15-12-2011), kikitravel (19-12-2011), longan_cd (19-12-2011), mandalat (15-12-2011), mh81 (15-12-2011), pechi (15-12-2011), simba (15-12-2011), thehuy (19-12-2011), tieuphuvivu (15-12-2011), womandalat (15-12-2011), wonghong (15-12-2011) |
18-12-2011, 12:40 AM
|
Senior Member
Độ về xe zin
|
|
Tham gia ngày: May 2008
Đến từ: HCM
Bài gởi: 1.934
Thanks: 7.075
Thanked 9.655 Times in 1.199 Posts
Biến số xe: 54K2-0262
|
|
Rau muống
Tác giả: Đăng Châu
Ở Mỹ, viết thư về nó cứ bảo: "Mình thèm rau muống luộc chấm mắm nêm quá, ước gì!". Vừa rồi nó về, mình ra chợ mua một mớ rau muống ngon về luộc đãi nó. Nhìn đĩa rau muống nó bĩu môi: "Cậu ăn uống kham khổ thế à?".
__________________
To view links or images in signatures your post count must be 0 or greater. You currently have 0 posts. Đi một ngày đàng, học một sàng khôn
|
The Following 14 Users Say Thank You to mobinam For This Useful Post:
|
Abu-108 (20-12-2011), Cê đê 90 (19-12-2011), cuabien (19-12-2011), duynguyen (21-12-2011), hung_cattuong (21-12-2011), jimmy nguyen (19-12-2011), jojo85 (22-12-2011), longan_cd (19-12-2011), pechi (21-12-2011), simba (19-12-2011), thehuy (19-12-2011), tieuphuvivu (18-12-2011), vndrake (19-12-2011), womandalat (19-12-2011) |
19-12-2011, 09:00 AM
|
|
Senior Member
Độ về xe zin
|
|
Tham gia ngày: Dec 2007
Đến từ: Nhà trọ không số
Bài gởi: 1.679
Thanks: 5.599
Thanked 3.283 Times in 772 Posts
Biến số xe: NoPP
|
|
Vầng Trăng Khuyết
(T/g:Tăng khắc Hiển)
Đêm. Dưới trời sương. Hai mẹ con nhìn trăng tròn treo trên những ngọn dừa và mái ngói ngủ yên. Người mẹ mơ có một mái ấm. Đứa con ước với được vầng trăng.
Hai mươi năm sau...
Đứa con đã chạm tới đỉnh cao danh vọng và nghĩ về tổ ấm.
Người mẹ một mình nhìn trăng qua lỗ hổng mái nhà.
Vầng trăng khuyết đi một nửa…
__________________
To view links or images in signatures your post count must be 0 or greater. You currently have 0 posts.
|
The Following 16 Users Say Thank You to thehuy For This Useful Post:
|
1stLady (22-12-2011), Abu-108 (20-12-2011), Cê đê 90 (19-12-2011), daitran (21-12-2011), duynguyen (21-12-2011), hung_cattuong (21-12-2011), jimmy nguyen (19-12-2011), jojo85 (22-12-2011), kikitravel (19-12-2011), longan_cd (19-12-2011), mobinam (20-12-2011), pechi (21-12-2011), simba (22-12-2011), tieuphuvivu (27-12-2011), vndrake (19-12-2011), womandalat (19-12-2011) |
20-12-2011, 10:03 PM
|
Senior Member
Độ về xe zin
|
|
Tham gia ngày: May 2008
Đến từ: HCM
Bài gởi: 1.934
Thanks: 7.075
Thanked 9.655 Times in 1.199 Posts
Biến số xe: 54K2-0262
|
|
Chị Hai lên thành phố học, được gần năm. Tết chị về. Cả nhà vui lắm. Cu Tí, cái Na tròn mắt nhìn chị rồi rụt rè sờ lên bộ đồ chị đang mặc.
Bữa cơm ngon hơn. Chị kể chuyện thật nhiều. "Ở thành phố thích thật", cái Na nói. Chợt cu Tí giật giật áo mẹ: "Chị Hai không bắt chước được giọng mình nữa, mẹ ơi".
------------------------------------------------
Mẹ bỏ đi theo người khác. Cha ở vậy nuôi chúng tôi. Hơn 20 năm. Tôi và anh Hai đều có gia đình. Ngoài 60, bỗng cha tôi dường như trẻ lại. Ông năng chải chuốt, đi lại và xài tiền nhiều hơn. Chúng tôi nghĩ ông có nhân tình và đối xử có phần nghi ngại. Ông vẫn không nói.
Tôi tìm đến bệnh viện, quyết định cho người tình của cha tôi một trận. Chợt tôi lặng người đi vì người cha đang chăm sóc là mẹ. Thấy tôi, ông gượng nói : "Ba sợ các con còn giận mẹ...".
------------------------------------------------
Con kiếm tiền cho Ba nè! Đứa con 4 tuổi xoè tay đưa tôi 2.000 đ. Hỏi con tiền đâu có? Con trả lời lấy của bạn. Tôi tức giận la con như vậy là ăn cắp, xấu biết không? Con vừa khóc vừa nói: Con kiếm tiền đưa Ba để Ba ở nhà chơi với con.
Mãi mê lo kiếm tiền lo cho con và gia đình, tôi cứ nghĩ như thế là đủ. Đến khi ôm con vào lòng tôi mới cảm nhận được con tôi đang cần gì.
(bạn st)
__________________
To view links or images in signatures your post count must be 0 or greater. You currently have 0 posts. Đi một ngày đàng, học một sàng khôn
|
The Following 14 Users Say Thank You to mobinam For This Useful Post:
|
1stLady (22-12-2011), Abu-108 (21-12-2011), Cê đê 90 (20-12-2011), Forever (20-12-2011), cuabien (20-12-2011), duynguyen (21-12-2011), hung_cattuong (21-12-2011), jimmy nguyen (21-12-2011), longan_cd (21-12-2011), pechi (21-12-2011), simba (22-12-2011), thehuy (21-12-2011), tieuphuvivu (27-12-2011), womandalat (21-12-2011) |
21-12-2011, 12:02 PM
|
|
Senior Member
Xe đã lên hết cốt
|
|
Tham gia ngày: Sep 2008
Đến từ: Saigon
Bài gởi: 459
Thanks: 4.757
Thanked 2.300 Times in 332 Posts
|
|
Bài này mình mới sưu tập được:
---= bữa ăn tối ở nhà hàng ly hôn =---
Anh cưới chị được 10 năm. Giữa hai vợ chồng không còn xúc cảm và hứng thú. Anh ngày càng cảm thấy đối với vợ hầu như chỉ còn là trình tự và nghĩa vụ. Anh bắt đầu thấy ngán.
Nhất là khi đơn vị vừa nhận về một người phụ nữ trẻ hết sức sôi nổi và cuồng nhiệt bám lấy anh. Anh chợt có cảm giác cô ta là mùa xuân thứ hai của anh. Sau nhiều đêm suy nghĩ, anh quyết định ly dị vợ. Chị dường như đã trơ lỳ, bình thản, đồng ý đòi hỏi của anh.
Thủ tục tiến hành rất thuận lợi. Sau khi ra khỏi cửa, anh chị đã trở thành cá nhân độc lập và tự do. Không hiểu sao, anh bỗng thấy trống trải vô cùng, anh nhìn chị nói: “Trời tối rồi, hay là đi ăn cơm đã”
Chị nhìn anh nói: “Vâng. Em nghe nói gần đây vừa khai trương Nhà hàng Ly Hôn, chuyên phục vụ bữa ăn cuối cùng cho các cặp vợ chồng ly dị. Chúng mình đến đấy đi?”
Anh gật đầu. Hai người, một trước một sau lặng lẽ đi vào Nhà hàng Ly Hôn. Anh chị vừa yên vị trong phòng VIP, cô phục vụ đã bước vào nói: “Anh chị dùng gì ạ?”
Anh nhìn chị nói: “Em gọi đi.” Chị lắc đầu: “Em ít khi ăn nhà hàng, không quen gọi món, anh gọi đi.”
“Xin lỗi, nhà hàng chúng tôi quy định, bữa này do vợ gọi món hàng ngày người chồng thích ăn nhất, và chồng gọi món người vợ thích ăn nhất. Đấy là món “Ký ức cuối cùng.”
“Thôi được”, chị hất món tóc xõa trước mặt ra sau, nói: “Gà luộc chấm gia vị nước chanh, đậu phụ rán chấm nước mắm nguyên chất rắc hành thái nhỏ, chân giò luộc chấm mắm tôm, rau cải thảo luộc.”
“Anh gọi gì ạ?” Cô phục vụ nhìn anh. Anh sững người. Lấy nhau 10 năm, anh thật sự không biết vợ anh thích ăn món gì. Anh há hốc mồm, ngồi thừ ra đấy.
“Những món này đủ rồi, đều là món chúng tôi thích nhất.” Chị vội chữa thẹn cho anh. Cô phục vụ cười: “Thực tình mà nói, đến nhà hàng chúng tôi ăn bữa cơm cuối cùng, các anh các chị đều không thể nuốt trôi. Hay là anh chị đừng dùng món “Ký ức cuối cùng” nữa, hãy dùng bữa tối nhà hàng đặc biệt làm cho vợ chồng ly hôn: Đồ uống ướp lạnh. Những người đến đây, không có ai từ chối sự lựa chọn này.” Anh chị gật đầu: “Được.”
Chốc lát, cô phục vụ mang đến hai suất đồ uống ướp lạnh. Trong hai suất có một suất xanh lơ, toàn đá đập vụn; một suất đỏ tươi, còn đang bốc khói. “Bữa tối này gọi là “một nửa ngọn lửa, một nửa nước biển”. Mời anh chị thưởng thức.” Cô phục vụ nói xong lui ra. Trong phòng ăn im lặng như tờ, anh chị ngồi đối diện, nhưng không biết nói gì với nhau.
“Cộc cộc cộc!” Có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Cô phục vụ đi vào, tay bưng chiếc khay có một bông hồng đỏ tươi, nói: “Anh còn nhớ cảnh tặng hoa cho chị đây không? Bây giờ, khi mọi việc đã kết thúc, không còn là vợ chồng, nhưng là bạn. Bạn bè gặp nhau vui vẻ rồi chia tay, anh tặng chị bông hồng cuối cùng đi.”
Chị rùng mình, trước mắt hiện ra cảnh anh tặng hoa chị 10 năm về trước. Hồi đó, anh chị vừa đến thành phố xa lạ này, hai bàn tay trắng, bắt đầu xây tổ ấm từ số không. Ban ngày, anh chị đi tìm việc làm, ban đêm chị ra hè phố bán quần áo. Anh vào nhà hàng rửa bát. Nửa đêm mới về đến gian nhà thuê chưa đầy 10 mét vuông. Đời sống khổ cực, nhưng anh chị thấy vui, thấy hạnh phúc.
Tết Valentin đầu tiên ở thành phố này, anh mua tặng chị bông hồng đầu tiên, nước mắt chị chảy dài trên má vì sung sướng quá. 10 năm rồi, cuộc đời đã giàu lên, thế mà anh chị lại chia tay nhau. Càng nghĩ, chị càng tủi, hai mắt ngấn lệ, xua tay nói: “Thôi, thôi, khỏi cần.”
Anh cũng nhớ lại 10 năm qua. Và sực nhớ 5 năm nay, anh không mua hoa tặng chị. Anh vội vẫy tay, nói: “Không, phải tặng.”
Cô phục vụ cầm bông hồng lên, “xoèn xoẹt” một cái, bẻ làm đôi, ném vào cốc của anh chị, mỗi người một nửa. Bông hồng tức khắc hòa tan trong cốc.
“Đây là bông hồng nhà hàng làm bằng gạo nếp, cũng là món ăn thứ ba gửi anh chị. Mời anh chị thưởng thức. Còn cần gì nữa, anh chị cứ gọi tôi”. Nói xong, cô quay người ra khỏi phòng.
“Em... anh...” Anh nắm lấy tay chị, nói không nên lời. Chị rút mạnh bàn tay. Không rút nổi, bèn để yên. Anh chị im lặng nhìn nhau, vẫn không nói nên lời.
“Phụt!” Đèn điện tắt ngấm, trong phòng tối om. Bên ngoài vang lên tiếng chuông báo động đổ dồn, có mùi cháy khét lẹt bay vào.
“Chuyện gì thế?” Anh chị vội đứng lên.
“Nhà hàng cháy rồi, mọi người ra ngoài mau, mau lên!” Bên ngoài có người kêu thét lên. “Anh!” Chị ép vào người anh, “em sợ!”
“Đừng sợ!” Anh ôm chặt lấy chị, “Em đừng sợ, có anh ở bên cạnh. Chúng mình chạy ra ngoài đi.”
Ngoài phòng, đèn điện sáng trưng, mọi vật như cũ, không có chuyện gì xảy ra. Cô phục vụ nói: “Xin lỗi anh chị, đây là món “Sự lựa chọn từ đáy lòng” của nhà hàng gửi tới anh chị.”
Anh chị trở về phòng ăn, ánh sáng chan hòa. Anh cầm tay chị nói: “Vừa nãy là sự lựa chọn từ đáy lòng của chúng mình thật. Anh cảm thấy chúng mình không thể sống thiếu nhau, ngày mai chúng mình đi đăng ký lại!”
Chị cắn môi: “Anh nói thật lòng đấy chứ?”
“Thật! Anh hiểu rồi.” Cô ơi, cho thanh toán.
Cô phục vụ đi vào, đưa cho anh chị mỗi người một tấm phiếu màu hồng rất đẹp nói: “Đây là phiếu thanh toán của anh chị, cũng là món quà của nhà hàng gửi tặng anh chị, gọi là “Phiếu thanh toán vĩnh viễn”, mong anh chị cất giữ mãi mãi.”
Anh nhìn phiếu, mắt đỏ hoe. “Anh làm sao thế?” Chị lo lắng hỏi. Anh đưa phiếu thanh toán của mình cho chị, nói: “Anh có lỗi với em, mong em tha thứ.”
Chị cầm tấm phiếu đọc: “Một gia đình ấm cúng, hai bàn tay làm lụng, ba canh ngồi chờ anh về, bốn mùa dặn anh giữ gìn sức khỏe, năm tháng săn sóc anh chí tình, sáu mươi mẹ già vui vẻ, bảy ngày trong tuần nuôi dạy con cái, tám phương giữ gìn uy tín của anh, chín giờ thường xuống bếp làm món anh khoái khẩu, mười năm hao tổn tuổi xuân. Vì ai... Đó là vợ anh”.
“Anh vất vả thật đấy. Mấy năm qua em thờ ơ với anh quá.” Chị đưa phiếu thanh toán của mình cho anh xem. Anh mở ra đọc: “Một mình gánh vác trách nhiệm, hai vai nặng trĩu cơ đồ, ba canh cặm cụi bên bàn, tứ thời chạy ngược chạy xuôi, vinh nhục biết chia sẻ cùng ai, bể dâu khắc sâu đuôi mắt, nghĩa vụ đối với gia tộc, gập ghềnh chông gai con đường công danh, là người phàm tục làm sao mười phân vẹn mười. Lúc nào cũng tận tình với vợ con... Đấy là chồng em”.
Anh chị ôm chầm lấy nhau, oà lên khóc thành tiếng.
Theo Đỗ Quyên
Hạnh phúc gia đình
__________________
COUNT-DOWN TIMER
|
The Following 15 Users Say Thank You to Abu-108 For This Useful Post:
|
1stLady (22-12-2011), Cê đê 90 (22-12-2011), DRAGON76 (21-12-2011), duynguyen (22-12-2011), hung_cattuong (21-12-2011), jojo85 (22-12-2011), let-it-be (21-12-2011), longan_cd (21-12-2011), mobinam (22-12-2011), pechi (25-12-2011), simba (22-12-2011), thehuy (21-12-2011), tieuphuvivu (27-12-2011), truong3dan (05-01-2012), wonghong (22-12-2011) |
22-12-2011, 08:56 AM
|
Senior Member
Độ về xe zin
|
|
Tham gia ngày: May 2008
Đến từ: HCM
Bài gởi: 1.934
Thanks: 7.075
Thanked 9.655 Times in 1.199 Posts
Biến số xe: 54K2-0262
|
|
Chuyện hay quá Abuladin ơi, sưu tầm tiếp cho anh em đọc ngẫm chơi
__________________
To view links or images in signatures your post count must be 0 or greater. You currently have 0 posts. Đi một ngày đàng, học một sàng khôn
|
The Following User Says Thank You to mobinam For This Useful Post:
|
|
22-12-2011, 12:13 PM
|
|
Senior Member
Xe đã lên hết cốt
|
|
Tham gia ngày: Sep 2008
Đến từ: Saigon
Bài gởi: 459
Thanks: 4.757
Thanked 2.300 Times in 332 Posts
|
|
Em xin tiếp, theo lời động viên của anh Mob (toàn bộ là sưu tầm)
BỜ DẬU TRƯỚC NGÕ
Có một chàng thanh niên chán sống nơi thôn dã, đã bỏ nhà trốn lên thành thị... Ở đó,chàng đã ăn chơi trác táng... Kiếp sống sa đọa đã đưa chàng đến chỗ thân tàn ma dại. Trong nỗi cùng cực, chàng bắt đầu hồi tâm và nhớ lại nếp sống ấm êm trong gia đình, trong vòng tay yêu thương của mẹ hiền.
Chàng quyết định trở về. Nhưng trên đường trở về, nghĩ mình quá bất hiếu không biết cha mẹ có tha thứ không, nên chàng đã rẽ lối đi nơi khác. Ở đó, chàng viết thư về cho cha mẹ và thú nhận lỗi. Chàng cũng ngỏ ý:
- Nếu cha mẹ bằng lòng thì hãy lấy chiếc áo bông treo trước cửa nhà.
Mẹ chàng đã làm gì? Bà không những treo một cái áo bông mà lấy tất cả áo trong nhà ra treo kín cả dậu trước ngõ.
__________________
COUNT-DOWN TIMER
|
The Following 8 Users Say Thank You to Abu-108 For This Useful Post:
|
|
22-12-2011, 12:14 PM
|
|
Senior Member
Xe đã lên hết cốt
|
|
Tham gia ngày: Sep 2008
Đến từ: Saigon
Bài gởi: 459
Thanks: 4.757
Thanked 2.300 Times in 332 Posts
|
|
NGƯỜI LÍNH MÙ
Tại nhà ga Verona, bên Italia năm 1945, dân chúng đang chờ đợi các binh sĩ trở về từ các trại tập trung của Đức Quốc Xã. Sự xuất hiện của chuyến xe lửa đã khơi dậy những tiếng reo vui tưởng chừng như không bao giờ dứt.
Từ trên xe lửa những tấm thân tiều tụy bắt đầu bước xuống sân ga giữa tiếng cười pha lẫn tiếng khóc của người thân. Cuối cùng,một người lính trẻ mò mẫm bước đi từng bước. Anh từ từ tiến về phía một người đàn bà già yếu và chỉ còn đủ sức để thốt lên tiếng"MẸ". Hai mẹ con ôm chầm lấy nhau...Người mẹ già xót xa:
- Làm sao một người mù như con lại có thể tìm đến với mẹ?
Người lính mù ấy đáp:
- Thưa mẹ, con không nhìn thấy mẹ bằng đôi mắt, nhưng trái tim con đã hướng dẫn con.
__________________
COUNT-DOWN TIMER
|
The Following 10 Users Say Thank You to Abu-108 For This Useful Post:
|
|
Ðang đọc: 1 (0 thành viên và 1 khách)
|
|
Quuyền Hạn Của Bạn
|
Bạnkhông thể tạo chủ đề
Bạn không thể gửi Trả lời
Bạn không thể gửi Đính kèm
Bạn không thể sửa bài viết của bạn
HTML đang Tắt
|
|
|
Múi giờ GMT +7. Hiện tại là 09:34 PM.
|