Tùy bút Những cảm xúc của mọi người về xe CD, về CLB Hoangtuden |
16-12-2009, 11:25 PM
|
Senior Member
Xe độ tá lả
|
|
Tham gia ngày: Dec 2007
Bài gởi: 592
Thanks: 530
Thanked 2.715 Times in 475 Posts
|
|
Nhớ đường!!!!
Hôm nay Quân (kẻ cưỡi Minsk trong chuyến xuyên Việt Dường 1 năm 2006 http://www.saigoncdclub.com/forum/showthread.php?t=1503 và đi CG125 trong chuyên đi Xuyên Việt Tây Trường sơn với anh em CD Sài gòn http://www.saigoncdclub.com/forum/showthread.php?t=2529 ) chạy sang phong tôi lúc sắp đến giơ nghỉ trưa thì thào " Anh có rỗi không mình đi ăn cơm trưa nhiều thịt !" Cả tôi và hắn đều là những kẻ kiêng rượu "thịt" là cái món mà hai tên hay đem đãi nhau khi có chuyện buồn vui cần thổi lộ. Thế là con cào cào cõng hai anh em vào phố cổ một hàng thịt Ngan (vịt Xiêm) sâu trong hẻm gần như chỉ dành cho những kẻ thich ăn ngon mà lại không muốn ngồi nhà hàng). Tên em Quân láu táu mọi hôm hôm nay lại có vẻ khệnh khạng tơn! VND tôi đành dằn lòng gọi món gắp gắp rót rót ra cái vẻ "thịt ngon lắm đấy mới là cái thú của anh chứ cái câu chuyện chú úp úp mở mở chỉ là chuyện vớ vẩn" tên em cũng hiểu thế nên cung lừng khừng dền dứ . Sau mấy tuần tiết canh và thịt VND không nhịn đựoc hỏi như dỗi " Nào có chuyện gì thì kể đi chư!" Tên em chỉ chờ có thế bật ngay" EM vừa đi dọc hết sông Lô về anh ạ, Nổ lốp 3 lần nhưng thú kinh!!!' KHông dấu nổi ánh mắt ghen tị của một kẻ luôn tự coi mình là hơn nay rõ là để tên em vượt lên VND cố lấy giọng kẻ cả "Chú đi quốc lộ à?" - KHông em phóng đường Quốc lộ 2 lên cửa khẩu Thanh thủy ở Hà giang rôi bỏ đường lơn cứ theo đường mòn bờ đê dọc theo sông Lô về đến Việt trì " chén cá nheo, cá chiên cá tầm cá lăng ngon lắm anh ạ!!!"
Thế rồi nó rủ rì kể nào là cửa khẩu, nào là nhà sàn, nào là ngủ nhà dân, nào là ... Lúc đầu VND cố lấy cái vẻ kẻ cả của tên đàn anh gật gù bình phẩm ra vẻ tất cả những chỗ ấy tao đã qua rồi nhưng dần dần sự ghen ti, cứ trào lên- Đã 3 tháng rồi kể từ chuyến đi Hanooij Đà nẵng (dọc Tây Trường sơn) VND thúc thủ nằm nhà. Cứ thế cái ghen tị trong người VND cứ tăng dần lên ..... Cái ghen tị không chỉ vì ghen về những cung đường mà còn thêm cái ghen chết người ghen về cái cảm xúc trào dâng trong từng câu nói anh mắt ử chỉ của tên em khi kể vể cuộc đi. Một năm nay VND nhận công việc mới phải đi họp khệnh khạng nhiều, đi nước nọ nước kia ở đau cũng áo vét, sơ mi, cravate ... ngiooif nhà hàng , khách sạn 5 sao ăn nói lịch sự thìa dĩa. Trịnh trọng hào nhoáng và đơn điệu. Nghe tên em kể vê vớt cá chiên dưới sông Lô, nồi lẩu cá lăng bên bờ sông Gâm ... Không thể chịu nổi VND vùng vằng đứng dậy lủi thủi ra quán cà phê ngồi.
CHuyên đi dọc sông Lô của tên Quân đây http://hue-dancesport.com/forum/foru...711&PN=1&TPN=1 rất tầm thường chỉ toàn kể về chuyện ăn với nhậu ! Đúng không?
Ông em vân không thể nào tha cho ông anh lại ra ngồi bên cạnh ba hoa về các địa danh trong trường ca Sông Lô " Những Phan lương Vui bóng thuyền.." những " Bóng người sầm uất Bến Then" mà hắn vừa đi... Thật là phát điên lên mất !
Về đến CQ ngồi bần thần bên bàn làm việc và buồn. Ghen tị đến cùng cực cái cảm xúc mà tên em có được hắn nằng nặc sẽ viết một bài ký cho chuyến đi này để đăng trên một tờ báo tết nào đó! Nhưng trách nó sao được có trách là chỉ trách cia sự vô tâm của ông em làm ta buồn. Cả năm nay hiếm khi nào VND có được cái cảm xúc vi vút trên những cung đường, sùng sục trên những ngọn sóng của thác nước, tay thít chặt bởi dây lèo căng buồm trên biển..... Nhiều đêm đi làm về muộn tự nhiê cài số 1 cho xe nhảy phóc lên vỉa hè rồi lại nhay xuống ... Nhớ sao nhưng dốc đường mòn thẳng đứng, những tảng đá gộc nằm chềnh ềnh giữa lối đi, nhưng đêm lúi hui đẩy xe hỏng tìm bản để sửa, khi nhìn thấy anh đèn đỏ quạch trên nhà sàn đầu bản nó còn rực rỡ hơn bất kỳ ngọn đèn nào mà VND đã nhìn thấy trên các thành phố lớn ở các nước mà VND đã qua, nhớ sao nhưng cầu treo Tây bắc, nhỏ, đung đưa!! nhớ sao... Nhớ sao!! Nhớ ... nhớ... và nhớ !!!
Mấy tuần nay khi chờ đón ông con đi học thêm VND lại lẻn ra cửa hàng cho thuê xe của Cường MINSK, bắng nhắng dắt xe cho khách thuê, giúp họ buộc đồ đạc, chỉnh cái nọ vặn cái kia và hăng hái chỉ chỏ vào bản đồ hướng dẫn nhưng tên lãng tử Tây có Ta có, Nam có nữ có ... Cường Mín ko thuê VND làm, loại nhân viê kém như thế hắn kiếm đâu chả được lại còn trẻ hơn tên già kia nhiều... Hắn chi ngồi uống trà lơ mơ qua khói thuốc nhìn tên anh bắng nhắng trong cơn vật thèm đi.. VND thì ních cho no con mắt những bộ quần áo đi xe dày, cộm bui và mồ hôi, những cái đầu, cái tóc ánh mắt ngang tàng của nhưng tên thuê xe, ních cho no phổi mùi kem dữong da kem tóc của những cô đầm ngồi đằng sau xe, mùi mồ hôi ngai ngái, nuốt từng tiéng nói chuyện dí dáu của các cô bạn người Việt khi bị cái không khí trên đường, những cảnh đẹp làm hưng phấn.. Qua họ hắn như nhìn thấy, cảm thấy, hít ngửi thấy .... muôn vị của nẻo đường xa
Nhớ Đường quá!!
thay đổi nội dung bởi: vndrake, 17-12-2009 lúc 12:06 AM
|
The Following 15 Users Say Thank You to vndrake For This Useful Post:
|
1stLady (17-12-2009), LEMOTO (05-03-2010), Tandold (20-12-2009), Tuanrocker (17-12-2009), hung_cattuong (16-12-2009), jimmy nguyen (17-12-2009), khoaton (28-12-2009), la_coste (17-12-2009), let-it-be (04-03-2010), mandalat (17-12-2009), mobinam (17-12-2009), radeon (17-12-2009), rongdenxd (17-12-2009), thehuy (17-12-2009), wonghong (17-12-2009) |
04-03-2010, 10:53 PM
|
Senior Member
Xe độ tá lả
|
|
Tham gia ngày: Dec 2007
Bài gởi: 592
Thanks: 530
Thanked 2.715 Times in 475 Posts
|
|
Chuyện ngã tư
Ngã tư đầu ô sáng mùa hè! Nắng nóng, bụi bặm và mệt mỏi. Đèn đỏ bật sáng đám người vội vã dừng ngay lại. Đồng hồ đếm chậm.. chậm.. đếm lùi 45...44...43... Bống tiêng xe nổ ầm ầm từ phía sau một đám thanh niên sành điệu tóc vàng, xanh, đỏ phóng xe ầm ầm lao tới vượt qua đám đông đang dừng xe, vượt qua ngã đèn đỏ, lao vút, lách qua dòng người của hướng đang có đèn xanh, lao lên vỉa hè bên kia ngã tư cả nhóm ồn ào đi vào quán cà phê sang trọng. TRong đám đông đang chờ đèn đỏ một vài tiếng thở dài!
Đồng hồ lại đếm lùi 20..19...18... rồi 10...9...8 tiếng còi từ những chiếc xe đằng sau bắt đầu nhấm nhẳn đòi lách lên. Nhiều người ăn vận lịch sự vai đeo ba lô, cặp chứa laptop vừa bóp còi vừa lách lên họ vội vàng đến nhưng công sở đâu đó trong thành phố
Đèn xanh bật sáng tiếng xe rồ lên mọi người vội vã lao lên phía trước. Ai cũng có một lý do gì đó thầm thanh minh cho sự vội vã của mình.
Hai..... ba!!! Nhóm công nhân xây dựng đẩy một xe đựng đầy vật tư nội thất hề nhau đẩy chiếc xe nặng từng bườc, từng bước.. Họ đang hướng ra ngoại vi thành phố nơi họ đang xây những công trình mới
Xốc lại chiêc ba lô,anh lính lấy cái khăn lau mồ hôi trên khuôn mặt rám nắng cuả mình. Anh bước xuống đường đẩy giúp chiếc xe vật tư cùng với những anh công nhân. Bước chân chắc nịch của người lính. ANh sẽ là người đi xa nhất! Nơi anh đến : Biên giới
|
The Following 10 Users Say Thank You to vndrake For This Useful Post:
|
|
05-03-2010, 11:29 AM
|
|
Senior Member
Xe đã zin trở lại
|
|
Tham gia ngày: Dec 2007
Đến từ: somewhere on Earth
Bài gởi: 2.825
Thanks: 12.375
Thanked 21.495 Times in 2.010 Posts
|
|
Xe ôm
Đường phố sài gòn đang vào thời điểm nắng nóng nhất trong năm. Xe với cộ, người với ngợm cứ quấn vào bụi đường, khói xe, âm thanh chát chúa... Ai cũng chỉ muốn ra thật nhanh khỏi mớ hỗn tạp đấy, trốn vào 1 nơi mát mẻ, thơm tho đầy tiện nghi.
Đang nhìn quanh quất tìm 1 chiếc taxi, chợt thấy dưới tán cây rợp mát có 1 bác xe ôm đang thư thả đọc báo. Trời thì nắng, đi xe ôm thật khó chịu, nhất là tưởng tượng ra cái mũ bảo hiểm hôi hôi đầy gàu, mùi mồ hôi chua lòm cố hữu từ tấm lưng suốt ngày phơi ngoài nắng... Thôi việc đang gấp, phải đi thôi.
Xe chạy chậm và êm ái. Như thói quen bác xe ôm bắt chuyện, chẳng nhớ là chuyện gì, ậm ờ cho qua chuyện. Tự nhiên chợt nhận ra 1 mùi hương dễ chịu, nhìn quanh quất xem có em gái sành điệu nào mới lượn qua không. Không phải, mùi này rất gần, gần lắm và mãi không tan. Ghé mũi gần 1 tý vào gáy bác xe ôm... đúng là nó rồi, tuy ko thơm như lúc nãy vì có thêm mùi cháy khét của mái tóc muối nhiều hơn tiêu.
Tủm tỉm cười
- Bác mới chở cô bé nào phải ko?
- Làm gì có....
- Sao bác có mùi dầu thơm thế...
- Tôi dùng lăn nách cậu ơi...
- Thiệt hả... trời.....
- Cả ngày lăn lóc ngoài đường hôi hám lắm, khách người ta bây giờ cũng kén xe, nhờ lăn nách mà tui có nhiều mối hơn trước đó, đa số là các bà các cô.
- Con mới nghe lần đầu đó...
- Ờ, có bà còn mua "cục lăn nách" có mùi bả thích cho tui nữa. Dặn tui cứ cuối tuần chở bả đi chợ là xức.
- .........
- Nói thiệt mấy cái mùi này khó chịu quá cậu à, tui xài hỏng quen. Quen ngửi khói bụi rồi, pha thêm cái mùi này nhảy mũi goài.
- Giờ quen chưa?
- Cũng quen rồi, xức sau lưng cho khách hửi thôi... nên cũng đỡ
Mải chuyện nên đến nơi lúc nào không biết. Vội vã trả tiền và không quên poa thêm 1 ít cho cái vụ lăn nách kia.
Mắt dõi theo đến khi chiếc xe Rim tàu khuất dạng, chợt giật mình nhận ra quên lấy số điện thoại của bác ấy. Ngơ ngác 1 lúc...vì biết đâu mình cũng sẽ tặng bác ấy 1 "cục lăn nách" mình thích và bắt bác ấy xức mỗi khi chở mình
Sài Gòn nhà thuê 2009
__________________
To view links or images in signatures your post count must be 0 or greater. You currently have 0 posts. Nắng có vàng bằng răng em không
|
The Following 5 Users Say Thank You to 1stLady For This Useful Post:
|
|
05-03-2010, 08:40 PM
|
THỦ QUỸ
Xe đã lên hết cốt
|
|
Tham gia ngày: Mar 2008
Đến từ: Thủ Đức
Bài gởi: 423
Thanks: 293
Thanked 1.643 Times in 313 Posts
|
|
Mới đi xe ôm về, nên có cảm hứng viết tiếp chuyện của anh 1st.
Ta nói, các loại phương tiện giao thông công cộng luôn là nỗi ám ảnh triền miên của ta…cụ thể là taxi, xe bus, xe đò, xe lửa...( trừ máy bay )…thế nên, xe ôm luôn là lựa chọn số 1 khi cơ nhỡ…nhưng khổ nỗi, ta k thích ngồi sau lưng người lạ tí nào…nên k biết bao lần cuốc bộ về nhà …có lần liều thì gặp ngay bác xe ôm xay xỉn hixhix …từ đó, cạch xe ôm lạ…
Qua bao năm xàng lọc, cũng tuyển được 2 chú xe ôm ruột cho 2 lượt từ nhà đến trường và ngược lại.
Chú từ nhà đến trường hoặc từ nhà lên Xì gòn có tên “uyên bác”…chú này nói chuyện rất duyên…nhớ lần đầu tiên, chú làm ta choáng khi kể vanh vách cuộc đời Lê Bá Khánh Trình, hot boy một thời của ta…nhưng tiếc thay tài năng bị vùi dập ở mấy lớp luyện thi đại học chen chúc...lần nào đi với chú cũng được nghe kể chuyện, từ Đông sang Tây, từ thời bao cấp đến mở cửa…nghe mà mở mang cái đầu mà ¾ là đất của ta…chú kể, chú từng làm ăn lớn, thất bại, phải bán hết tài sản trả nợ, bạn bè ruồng rẫy ...nên tạm hài lòng với nghiệp xe ôm, phụ vợ buôn bán nhỏ, nuôi 2 con học đại học…
Chú chạy chậm, chắc và tạo cho ta một cảm giác cực kỳ yên tâm…đặc biệt, chú luôn đến “điểm hẹn” sớm khoảng 15 phút và kiên nhẫn chờ đợi trong tĩnh lặng…những thay đổi của ta dù nhỏ nhất, chú đều nhận ra bằng một sự tinh tế và từng trải hiếm có…
Chú từ trường về nhà tên “trầm lặng”…ta hỏi gì, chú đáp nấy…thậm chí khi được hỏi ăn cơm chưa, chú cũng khiêm tốn đáp trả vài từ mà kg thèm hỏi thăm thân chủ gì cả …đi với chú, nhiều khi stress kinh khủng …bảo đi đâu, chú cứ lầm lì chở đến đúng địa điểm…cũng như chú “uyên bác”, chú “trầm lặng” rất chịu thương, chịu khó…và tử tế.
Chú thứ 3 mới xuất hiện trước Tết, vừa bước ra ngõ là chạm mặt ...giao dịch diễn ra nhanh chóng vì đang vội…
Chú này lì, chẳng nói gì…
Khi đến nơi …
Cô là học sinh à ?
Dạ kg , cháu là giáo viên.
Giỏi vậy.
Chú cho cháu số nha…qua tết có đi đâu cháu gọi chú…
2 ngày sau, nhận được tin nhắn…
Cô gì ơi sao k thấy đi đâu ?
( bực ! đã bảo khi nào cần thì gọi mà, nhưng vẫn tỏ ra là người lịch sự, văn minh )
Đang nghỉ tết mà chú. Khi nào đi, cháu sẽ gọi.
Mùng 1 tết
Cô gì ơi tết có gì vui kg ?
( bực ! nhưng vẫn lịch sự …)
Vui a. Cháu tên Dung.
Mùng 2 :
Cô gì ơi đã thấy mùa xuân chưa ?
( chuyện gì đây ??? nhưng vẫn lịch sự)
Chưa đi đâu chơi a.
Mùng 3 :
Cô gì ơi đã được mấy mùa xuân ?
( im lặng )
Mùng 4 :
Cô gì ơi có gia đình chưa ?
( tiếp tục im lặng )
Hixhix, k biết đặt tên gì cho chú này đây
Chiều nay, nhờ chú “trầm lặng” …khổ thân chú, đi vòng vèo từ siêu thị, ra đến chợ, qua nhà bạn, về nhà ta…mà chú vẫn kiên định lắm, k thèm nói chuyện với ta …hixhix
__________________
Attraversiamo
thay đổi nội dung bởi: MissCD, 05-03-2010 lúc 08:59 PM
|
The Following 6 Users Say Thank You to MissCD For This Useful Post:
|
|
09-03-2010, 10:35 PM
|
|
Senior Member
Mới độ dáng xe
|
|
Tham gia ngày: Nov 2009
Đến từ: đâu đó quanh mọi người.
Bài gởi: 152
Thanks: 2
Thanked 170 Times in 56 Posts
Biến số xe: CD 125T - 51T1 -6677
|
|
Cafe Đắng
“Anh thấy cafe có đắng không? Em không thấy đắng!...” câu hỏi của cô gái, cứ văng vẳng trong đầu chàng trai? Tại sao vậy nhỉ? Cafe mà mình hay uống đắng, đắng lắm mà? Vậy mà tại sao cô gái – luôn gọi một ly đen, đá và không đường – lại hỏi vậy?
Chàng trai chưa uống như thế bao giờ, ngay cả ly cafe ít đường nhất, thì ly cafe ấy vẫn rất đắng, rõ ràng một điều là càng ít đường thì càng đắng...
Rồi một buổi chiều, một chiều thứ bảy, vẫn như thói quen thường lệ, chàng trai đến quán cafe ấy, nhưng lần này, chàng trai đi một mình. Gọi cho mình một ly đen đá, ngồi suy nghĩ miên man...
Hình ảnh ly cafe-đen-đá-không-đường lại hiện lên trong đầu... chàng trai quyết định gọi thử một ly, bởi chàng muốn hiểu tại sao “cafe lại không đắng”. Ngay khi thử nhấp ngụm cafe-đen-đá-không-đường đầu tiên, chàng trai đã hiểu ra, tại sao “cafe không đắng”. Đó là ngụm cafe nhạt nhất mà chàng trai đã từng uống, nó ngang ngang và... nhạt toẹt.
Ở đâu đó, trong một quyển sách đã đọc, người ta nói rằng, mọi sự vật, hiện tượng đều có hai mặt đối lập, nhưng không mâu thuẫn. Một xã hội luôn có người tốt, kẻ xấu, nếu không có người xấu, sẽ chẳng ai có thể có một chuẩn mực để suy xét xem người này, người kia có tốt hay không? Nếu không có bóng tối, chắc chắn người ta sẽ không có khái niệm về ánh sáng, về ban ngày, vì lúc nào bầu trời cũng như thế... nếu không có thất bại, đau khổ, chắc chắn, sẽ không cảm nhận được niềm hạnh phúc, sung sướng của sự thành công... nếu bạn nghĩ mình đang yêu, mà chưa từng một lần ghen, một lần đau khổ, hãy nghĩ lại... nếu không có mùa đông giá rét, người ta đâu thể biết rằng mùa xuân ấm áp, mùa hè nóng nực ra sao... và như thế, lẽ đương nhiên, không có đường thì cafe làm sao trở nên đắng?
Những người không trực tiếp làm ra đồng tiền, không biết đến sự vất vả, không biết đến bao nhiêu mồ hôi công sức phải bỏ ra để có được tài sản ấy, thì làm sao biết quý trọng nó. Nhan nhản trên báo, đài, internet là những câu chuyện về những “phá gia chi tử”, trong số họ, có kẻ bố mẹ làm quan to tham nhũng, lộng quyền,... nhưng trong số ấy, cũng có những đứa con sinh ra trong một gia đình, mà bố mẹ phải vất vả, làm ăn chân chính, lương thiện mới nuôi sống được gia đình. Thế thì tại sao? Bởi cha mẹ họ khổ, họ không muốn con cái họ phải khổ như họ, và họ “dành cho con tất cả những gì có thể”, nhưng họ không biết rằng, như thế họ đã làm hại con mình: “thương cho roi, cho vọt, ghét cho ngọt, cho bùi”, họ không ghét nhưng vô tình lại “ghét” họ làm cho con cái họ coi thường giá trị công sức của đồng tiền...cũng giống như “easy come, easy go” một câu nói của người Mỹ chỉ ra giá trị của những thứ mà mình “dễ dàng có được” chỉ là những thứ “dễ dàng ra đi”...
Trong tình yêu, với những người “không đẹp”, tình yêu đến với họ “khó” hơn, “lâu” hơn, họ phải đấu tranh, hy sinh để có được tình yêu để có được đúng cái mình cần, và như vậy họ được hạnh phúc hơn. Còn với những “người đẹp” xung quanh họ lúc nào cũng có những người tung hô họ, sẵn sàng mang đến cho họ những gì họ muốn, những người đó bằng một cách nào đó, vô tình hay hữu ý, “coi thường” tình yêu. Vì họ không biết đến giá trị của tình yêu, họ không phải khổ vì yêu, họ không phải gian nan, vất vả, hy sinh vì tình yêu, và như thế mãi mãi... cafe-đen-đá-không-đường không bao giờ đắng!
|
The Following 10 Users Say Thank You to niemdamme For This Useful Post:
|
|
Ðang đọc: 1 (0 thành viên và 1 khách)
|
|
Quuyền Hạn Của Bạn
|
Bạnkhông thể tạo chủ đề
Bạn không thể gửi Trả lời
Bạn không thể gửi Đính kèm
Bạn không thể sửa bài viết của bạn
HTML đang Tắt
|
|
|
Múi giờ GMT +7. Hiện tại là 04:05 PM.
|