Xế 14…
Mọi người đang như gà rù tránh mưa trong hội trường thì bỗng đâu tiếng động cơ ì ầm vang rền từ xa. Chu choa, một đoàn mấy chiếc moto nối đuôi nhau lầm lũi trong mưa, họ đang tiến về khu vực để xe.
Phịch…
Từ trên tay một trong số những người anh em đó rớt xuống 1 cái bao tải, nó kêu éc éc, 1 cái mũi trư bát giới đen thui ló ra… bà con xúm lại “ăn cho rồi”! ^^
Nhưng mà hình như nó vẫn còn được éc éc đến tối ngày hôm sau, tự vì lúc về, ruoi có ghé nhà bác Danh CB lấy hành lý gửi nhờ xe tải thì vẫn còn thấy nó… kèm theo 1 mùi hương vô cùng khó ngửi…hừ… heo mọi mà còn bày đặt hôi
rình… hì!
Tối 14…
Lạnh teo bugi…
Vậy mà mấy hoangtuden nhà mình cũng sung sức quá chừng. Ruoi nằm trong lều co ro cúm rúm mà nghe mọi người hét hò cổ vũ tự dưng cũng thấy lên nhiệt trong người. Ham zui vốn sẵn tính nàng, thế là cũng lết xác ra hội trường đặng mà tìm kiếm niềm vui cho riêng mình.
Choy… ruoi ra đúng lúc bác nào đang hát cái bài Giấc Mơ Chapi, mình kết cái bài này. Zị là ruoi xáp vô ngồi, cũng quơ quào tay chân cổ vũ… i ì i í… Mà, xung quanh mọi người đang chăm chú nhìn lên sân khấu, hok có ai quơ ai quào jung’ mình hết trọi…kệ, lâu lâu quào 1 cái cho nó thỏa… Ai kêu em khùng thì cũng chịu.
Rồi xiên, rồi nướng, rồi cụng ly mủ…
Ruoi thích cái cảm giác khi được cầm cây xiên, từ từ nắn mình con tôm cho nó thẳng ra, xoáy nhẹ nhẹ vào trong, kết quả được con tôm thẳng đơ theo cây xiên, ngồi xiên mà nhớ tới mấy lần xem mấy cái phim kinh dị trên star movies… :36_1_16:
Bỗng,…
Bếp lò nổ cái đùng, như pháo hoa, trông muội than bung ra đẹp lắm. Chắc tại cái sân khấu với nó nằm cạnh nhau, mà mọi người lại cứ tập trung mọi sự chú ý vào cái sân khấu, hok ai ngó ngàng gì đến cái bếp lò đang chình ình kế bên.
Nó hựng. Nó nổ… ĐÙNG… tan tành…
Bởi vậy mới nói, phong độ là nhất thời, đẳng cấp mới là mãi mãi. Mọi người bất ngờ vì tiếng nổ nên quay sang nhìn nó (cái bếp lò) bình luận vài câu,rồi mấy anh bên Ban An Ninh chạy lại hốt xác, thu dọn tàn tích của nó xong xuôi thì mọi người lại hướng mắt về sân khấu. Một phút tưởng niệm sự ra đi lãng nhách của màj, bếp lò ạ!
“ Cháy lên đi lửa trên cao nguyên, còn mãi trong tôi tình yêu cao nguyên..”, có lẽ ruoi phải lòng cao nguyên mất rồi…hí hí…
Theo cái trí nhớ lẩm cẩm của bà già ruoi 90 thì Đường Đến Đỉnh Vinh Quang là bài hát khép lại chương trình.
Điện tắt.
Ai quàn nố bó đí, nố bó đí, bật chíu… Hok có đèn màu, xài đỡ đèn pin nha… Đen pin ở đâu chíu chíu từ mọi hướng. (À, thì ra mục đích chính của việc đem đèn pin theo là đây đấy hử? ^^).
Mà khổ, cái gì chíu chíu là em chịu nha. Ruoi đang xiên mấy con tôm cũng đá mắt nhìn lên.
Trời, anh phinséc đang múa ghế, xong lại đu theo múa gậy (ừa, cái cây tre cao vừa tới lưng quần mà kêu là cột thì cũng hơi quá, mọi người nhỉ?). Rồi, lại thêm một chị trắng trắng xinh xinh vì nghe theo tiếng gọi từ nơi hoang dã cũng lên sân khấu nhảy cùng anh ấy. Chị này nhìn quen quen ta, á à, chị trananh của G5 mình chứ đâu nè. Oa, con gái G5 tự tin tỏa sáng! Để liệt kê nhé, hoa hậu ảnh thì có chị matbo, đệ nhất sờ nắn thì chị Aqua giựt giải, giờ lại thêm chị trananh nhảy đẹp nữa chứ.
Và bây giờ khi ngồi viết lại chuyến đi này mới thấy lời anh phinséc không sai (vì ruoi ngồi đằng sau, chỉ nghe loáng thoáng trong gió nên có thể đây chỉ là dị bản ^^) “Dù đã có tuoir nhưng lúc nào các anh chị trong hoangtuden cũng vui vẻ, chịu chơi. Vậy nên nhìn ai cũng trẻ hơn tuổi thật”.
Lại len lỏi chút gì, vui vui…
Khuya 14.
Mình về lều thôi!
Trước khi bb mọi thứ để trôi vào giấc ngủ thì em đã lờ mờ chứng kiến được cảnh các đông đội cùng lều đang chém nhau trên song, bên cạnh mỗi người là những lon nước có lửa.
Con ngủ dắt em đi.
Sáng tinh mơ 15.
Cái tiếng gì ò é ò é như xe cấp cứu chạy xộc vào lều kèm theo một giọng nam trầm đầy uy quyền đánh thức mọi người dậy đón ngày mới.
Hux… Em đánh răng mà cái hàm nó cứ đơ ra, chẳng còn cảm giác gì cả.Thế nì sao mà làm dâu xứ lạnh bi chừ.
Mà sương cũng lạ lắm nhé, khi giăng giăng, khi lại bay là là vừa tầm em với, nhưng mà vẫn chẳng chạm được sương, chỉ có cảm nhận. Em khoác áo ấm, choàng khăn len, tấp tển đi qua sương để vào nhà ăn mua cho mình một ly bạc xỉu nóng. Em ngồi nhấm nháp vị sữa béo quyện cà phê nóng hổi trong cái lạnh đang len lỏi từng nơi , từng chỗ trong người. Con gái biển quen chịu cái lạnh mặn mà muối biển, lên Sài Gòn trọ học quên mất những sáng sớm chưa có mặt trời, để bây giờ nhận cái lạnh rất trong rất lành của cao nguyên này mà như mê như muội.
Nắng lên. Sương tan dần. Mọi người đã ra nhà ăn khá đông, thế là ruoi rút về lều hưởng thụ tiếp không khí Bảo Lộc.
Vừa bước lên bậc tam cấp, ruoi đã thấy chị matbo đang nghịch cái ổ điện. Cái máy sấy chị ấy đem theo với mưu đồ sưởi tóc có vẻ đang hợp sức với cái ổ điện để làm khó chị ấy. Đâu phải ai cũng được chứng kiến cảnh hoa hậu sưởi tóc vào buổi sớm tinh mơ chứ,chị nhỉ.? ^^
Buổi sang cao nguyên, “ cho em một tô Bụn Bò Huệ chị ơi”, hok biết có phải do hứng chí quá không mà em lỡ tay bỏ hơi nhiều ớt một tẹo, gọi là cho nó có vị Huệ. Ai dè nó cay see mother luôn
Ăn mà nuốt nghẹn nước mắt nước mũi vào trong dạ. Chắc tại vậy nên no quá hok ăn được hết cái tô bụn đó. Tiếc!
Một phần buổi sáng trôi qua…
Đi tham quan , nào ta cùng đi tham quan!
Xuống thác Dambri trước nhé!
Em được đi cùng anh nothing và chị mh81. Chị thì trắng tròn, còn anh thì ga lăng xăng lắm nhé! Chuyện trắng tròn thì ai nhìn vào cũng thấy, còn có ga lăng hay không thì em không điêu đâu!
Để kể cho nghe.. ^^
Em mém té khi vừa từ thang máy bước ra mà đã nhanh mắt quay sang nhìn thác đổ. Mặc dù từ xa đã nghe được tiếng ầm ầm, vậy mà khi được tận mục sở thị mới thấy thiệt là hoành tráng. Bây giờ đang mùa mưa, bao nhiêu nước thác hứng từ trời thì đổ xả láng sáng hứng tiếp luôn. Bọt đã tung trắng xóa rồi nhé lại còn bonus thêm một em cầu vồng làm duyên nữa chứ.
Dambri, em kết anh rồi đó nhoa!
Men theo một con đường vừa trơn vừa trượt, 3 anh em dắt díu nhau xuống thác Dasara. Đây chính là lúc anh nothing thể hiện cái sự ga lăng của anh í.
Anh đi chậm chậm, chìa vai ra để ruoi và chị mh81 vịn vào đi cùng anh. G5 ngoài anh trang11 ra thì nay đã có anh nothing quên mình vì chị em phụ nữ nữa nè.
Đoạn về gặp toán chị trananh, chị matbo, chị Aqua và một cơ số hoangtuden khác. Thế là nhập vào chung đoàn đi cầu tuột về điểm xuất phát.
Làng Châu Mạ… làng Châu Mạ… nào ta cùng đi làng Châu Mạ!
Mua vé tham quan thôi!
Trong khi chờ xe xuất phát, ruoi lon ton đi theo anh nothing thì được anh chỉ cho một chỗ nhiều ơi là nhiều chim bồ câu đang mổ thóc : « ruoi, chạy lại làm chim bay đi, anh chụp hình cho ». « Dạ !», em tí tởn chạy lại, chim bay tán loạn, tạo dáng nữa nè, đến khi em định thần lại thì anh nothing đang loay hoay chỉnh máy, vẫn chưa chụp được tấm nào cả. Em quê à nha !
« Lại, lại đi e ! », « Dạ ! », em tí tởn chạy lại, chim bay tán loạn, tạo dáng nữa nè, xem lại hình , hok thấy chim đâu , chỉ thấy mỗi ruoi đứng chỏng chơ với cái chuồng.Oa oa oa…
« Lại tấm nữa ha ! », « Dạ ! », em tí tởn chạy lại, chim bay tán loạn, tạo dáng nữa nè, định thần nhìn lại thấy anh nothing đang chạy theo xe tham quan và gọi với theo « ruoi, xe chạy rồi em ơi ! ». Thế là em lật đà lật đật bỏ chuồng theo xe.( Về nhà xem lại hình vẫn còn ấm ức lắm cơ !
)
Cái viễn cảnh ruoi rạng ngời đứng giữa bầy chim bồ câu đang tung cánh là do anh nothing vẽ nên, và cũng do anh nothing nhẫn tâm đạp đổ.
Giấc mơ, chỉ là giấc mơ…
May sao khi em ngồi lên xe thì lại ngồi cạnh Hường Hoa Hội, nên cũng bớt phần u uất cái vụ chộp hình hụt khi nãy.
Xe bon bon vào làng. Tự dưng em nhớ đến bài Giấc Mơ Chapi tối qua…
Xe dừng đã thấy một tốp thanh niên nam nữ mặc mấy bộ đồ giống nhau tươi cười chào đón. Trôm nghĩ, tối qua anh phinséc mà thửa được bộ đồ của mấy trai làng Châu Mạ thì cái màn nhảy còn ác liệt hơn nữa, ruoi nhỉ ?
Nhớ cái cảnh Gìa làng làm lễ, anh MC Châu Mạ liệt kê những nghi thức mọi người sẽ thực hiện trong buổi lễ, có một chỗ mọi người sẽ hô « Giàng ơi, Giàng ơi », thì đâu đó trong đám đông, vang lên một giọng nói vô cùng lả lơi « Ơi Giàng, ơi Giàng »…hé hé… Con kể sự thiệt, Giàng đừng xỉ con tội nghiệp !
Khi mọi người tập trung chuẩn bị lên xe về, em xăm xăm chạy về phía cái nhà sàn có một cô gái Châu Mạ đang đứng cùng với một nụ cười rất hiền.
R(ruoi) : » Chị ơi, xin chào tiếng Châu Mạ nói sao hả chị ? »
CGCM ( Cô Gái Châu Mạ) : » xin chào là niệm xá »
R : »Còn tạm biệt hả chị ? »
CGCM : » Tạm biệt là nha chìa »
R : » Niệm xá »
CGCM : »Niệm xá », chị kèm theo một nụ cười hiền ơi là hiền.
R : » Nha chìa »
CGCM : « Nha chìa », lại cười và vẫy tay tạm biệt.
Tạm dừng ở đây nhé, em mỏi rồi...