Tôi yêu Sài Gòn!
Chiều nay về lại Bảo Lộc chợt thấy bâng khuâng quá đỗi. Nó thèm làm sao một cơn mưa Sài Gòn, nhớ những buổi chiều lòng vòng phố xá.
Nó sinh ra và lớn lên không phải ở Sài Gòn,nhưng nếu có ai hỏi “Có yêu thành phố này không ?”. Nó sẽ không ngần ngại đáp rằng “Yêu chứ”. Nhưng hỏi “Yêu như thế nào và yêu điều gì của Sài Gòn ?”, có lẽ phải suy nghĩ khá lâu mới có thể trả lời được. Sài Gòn không như những thành phố khác. Sài Gòn không thơ mộng như Đà Lạt, không mát mẻ như Bảo Lộc, không dịu dàng như Huế, không đẫm chất thơ như Hà Nội. Sài Gòn nhiều tiếng ồn và bụi bặm, Sài Gòn hối hả, Sài Gòn xa hoa. Biết thế nhưng vẫn yêu. Này là một Sài Gòn mưa rồi chợt nắng, cười đấy rồi khóc đấy bởi Sài Gòn còn rất trẻ. Mà khi người ta trẻ người ta vui cũng lắm mà buồn cũng lắm. Cái thất thường này khiến ai ở gần sẽ thấy bực mình nhưng khi đi xa lại da diết nhớ. Nhớ lắm những buổi thong dong lượn xe qua “Những con đường thi ca” đầy bóng mát như Bà Huyện Thanh Quan, Hồ Xuân Hương, Nguyễn Gia Thiều, Ngô Thời Nhiệm, Tú Xương … . Lúc đó chợt nhận ra một Sài Gòn khác, khác lắm: dịu dàng, đằm thắm và đầy chất thơ.
Sài Gòn nó yêu còn là những khuôn mặt bạn bè từ tứ xứ đổ về để cùng gặp gỡ, kết bạn rồi cùng hết lòng giúp đỡ nhau theo đúng tính cách người Sài Gòn: phóng khoáng, rộng lượng, chân tình.
Nó yêu Sài Gòn, yêu quán cafe Benly, yêu những người mà nó gặp nơi đó: mấy chú, mấy bác, mấy anh, mấy chị. Nhớ lần đầu gặp, nhìn ai cũng dữ, mặt mũi gian gian...hihi...nhưng sau này thì yêu lắm nhé! Thèm cả kem ở Benly nữa.........
Yêu cái sân bóng nơi nó ra xem mọi người cùng đá, cùng vui với nhau....lúc đó mới thấy đoàn kết là như nào...mồ hôi nhễ nhại, nóng ơi là nóng, nhưng cảm thấy lòng vui lạ thường...
..................
Chắc có người sẽ bảo những ưu điểm lặt vặt đó không thấm vào đâu so với những tệ nạn rất đáng sợ của Sài Gòn. Nhưng biết làm sao được, Sài Gòn là một thành phố lớn, là trung tâm kinh tế của đất nước, là vùng đất hứa của nhiều người nên dân di cư cứ ồ ạt kéo đến thì những tệ nạn xã hội cũng là điều không thể tránh khỏi. Nhưng làm sao không yêu Sài Gòn cho được, khi một ngày nào đó bạn thử chạy xe ra đường mà quên gạt chống, chắc chắn giật mình vì sẽ có một người nào đó chạy ào lên chỉ để nhắc bạn hãy gạt chóng lên rồi lại vội vã chạy đi mà không cần nghe một lời cảm ơn. Sài Gòn đáng yêu hơn với những con người như vậy.
Có thể bạn, người đang sống ở thành phố này, cũng đã yêu “nó” rồi đấy nhưng chưa nhận ra thôi. Mỗi lần về thăm SG, giữa đêm tối nhìn thấy ánh đèn thành phố lòng chợt mừng khôn tả như được một người bạn rất thân ra đón. Lúc đó mới hiểu rằng mình đã yêu SG rất nhiều rồi. Sài Gòn là như vậy. Tình yêu Sài Gòn đã thấm vào da thịt nên nhiều khi cứ tưởng rằng không có.
Giờ nó ra xe về, ba cứ giục mãi mà cứ luyến tiếc...chẳng muốn về....nhưng...
Thôi....về..... Nó chào mọi người, chào cả nhà, chào các chú, các bác, các a, các ss iu của nó....Hẹn gặp lại mọi người vào 1 ngày đẹp trời gần nhất!
|