Re: Mô nô tôn
			 
			 
			
		
		
		
			
			(Sưu tầm trên báo 24h.com) 
Thơ toàn dấu huyền: Mình thù thằng Bần  
 
Mình rầu rầu lòng vì mùa màng vừa rồi tồi tàn 
Mà nàng nhà mình thì liền mồm càm ràm  
Mình phiền lòng, mình cùn, mình “làm càn”  
Mình bèn “cầm đồ” nào vòng vàng, bàn là...  
Và rồi mình vùi đầu vào bài cào, vào bàn đề  
Mình còn khề khà, lề mề cùng bàn đèn  
Rồi dần dần nhà mình đầy người vào... đòi tiền  
Nàng nhà mình thì thầm cùng mình rằng: 
“Từ ngày nào mình là người đàng hoàng 
Mình đừng cùn mà thành người nhà... thằng Bần”!  
Nàng càng bàn mình càng buồn, lòng càng bàng hoàng  
Và mình thề: Từ rày mình chừa bàn đèn, chừa bài cào  
Còn đề thì đừng hòng mình chừa  
(À, mình nhầm... Mình thề chừa đề)  
Rồi mình cùng nàng vùi đầu vào làm đồng,  
Rồi làm vườn, rồi trồng hành và trồng cà  
Nhờ làm đồng, dần dần mình thành giàu  
Mình dành tiền, cầm đồ cùng vòng vàng về  
Rồi mình thì thầm cùng nàng: “Này mình à,  
Còn thừa tiền là nhờ hồi nào mình tài tình,  
Mình cầm tiền này rồi dùng gì thì dùng”!  
Nàng nhà mình là người nghiền truyền hình  
Mình thầm cầm tiền đèo “truyền hình” về nhà liền  
Nhìn truyền hình, nàng nhà mình trầm trồ,  
Nàng đùa rằng: “Hừm, mình là người chồng vàng”!  
Rồi nàng cùng mình vào giường và... cười cười hoài!
		 
		
		
		
		
		
		
			
				__________________ 
				Ba năm dụ dổ không bằng một tiếng nổ CD .
			 
		
		
		 
		
		
	
	 |