Trở lại   HOANGTUDEN CD CLUB > HỘI QUÁN TAO ĐÀN > Văn nghệ - Thơ ca

Chú ý

Văn nghệ - Thơ ca thơ gốc tre ... cũng được

Trả lời
 
Ðiều Chỉnh Xếp Bài
  #1  
Cũ 04-06-2008, 01:19 PM
hung_cattuong's Avatar
hung_cattuong hung_cattuong vẫn chưa có mặt trong diễn đàn
Senior Member
Xe lên cốt 3
 
Tham gia ngày: Apr 2008
Đến từ: tp.hcm
Bài gởi: 345
Thanks: 6.065
Thanked 1.842 Times in 196 Posts
Gửi tin nhắn qua Yahoo chát tới hung_cattuong
Mặc định TUYỂN TẬP VN THI NHÂN TIỀN CHIẾN.

" Thi nhân là kẻ hoà lòng mình vào cảnh vật. Tiếng nói của họ là tiếng nói của sinh hoạt thiên nhiên. Đọc lại thơ của họ là đọc lại hình ảnh của tâm linh & nghệ thuật ".
- Đây là một số bài thơ được sáng tác trước 1975 mà em đã sưu tầm được & rất thích. Rất mong các anh em trong hoangtuden ngâm cứu thưởng thức & cùng nhau sưu tầm thêm vào cho phong phú giúp em.

Lưu Trọng Lư
(sn:1912)

Thơ sầu rụng
Vầng trăng từ độ lên ngôi,
Năm năm bến cũ em ngồi quay tơ.
Để tóc vướng vần thơ sầu rụng,
Mái tóc buồn thơ cũng buồn theo.
Năm năm tiếng lụa xe đều…
Những ngày lạnh rớt, gió vèo trong cây.

Nhẹ bàn tay, nhẹ bàn tay
Mùi hương hàng xóm bay đầy mái đông.
Nghiêng nghiêng mái tóc hương nồng,
Thời gian lặng rót một dòng buồn tênh.

Lại uống
Lưu Trọng Lư
Anh đã dặn em đừng uống nữa
Vì đâu anh đã lại say rồi !
Hãy cho trái lời em dặn
Một lần và lần nữa mà thôi.

Những từ xưa không hề nhắp rượu
Hiền vui như gió lướt bên cầu,
Anh chỉ say sưa màu tuyệt diệu
Thơ đầu ra, rượu chửa lúc vào.

Nhưng hôm nay em ạ ! hôm nay
Anh thấy em buồn, buồn đắm say
Không hỏi – có bao giờ anh hỏi
Anh chỉ nhìn mà lòng ngất ngây.

Ai chặt hộ mình những chấn song,
Cho vai kề vai, lòng bên lòng,
Cho lệ em rơi, khăn anh ướt
Cho mắt em đẹp nũa lúc mơ mòng.

Lơi thêm một nút, thắt một nút
Một bước xa ra một bước gần
Đã biết không mong còn mỏi đợi
Như người thiếu nữ bến sông Ngân.

Chuyện ái ân dành khi nhàn rỗi
Cười cũng hay mà khóc cũng hay,
Không vui ta cũng cùng vui ngượng,
Và không buồn, cũng bị buồn lây.

Chỉ một lần và lần nữa thôi
Và ly này, và ly nũa vơi,
Cho anh trái nữa lời anh dặn
“Vì em chỉ là em gái thôi”.



Một chút tình
Chửa biết tên nàng, biết tuổi nàng,
Mà sầu trong dạ đã mang mang
Tình yêu như bóng trăng hiu quạnh,
Lạnh lẽo đêm trường vãi gió sương.

Ta chỉ xin em một chút tình,
Cho lòng thắm lại những ngày xanh.
Sao em quên cả khi chào đón,
Tình ái, chiều xuân, đến trước mành ?

Rộn rã cười vang một góc lầu,
Ngây thơ em đã biết gì đâu!
Đêm khuya trăng động trong cây lá,
Vò võ ta se mấy đoạn sầu.

Lác đác ngày xuân rụng trước thềm,
Lạnh lùng ta dõi bước chân em,
Âm thầm ấp mối xa xa... vọng
Đường thế đâu tìm bóng áo xiêm

Đợi đến luân hồi sẽ gặp nhau,
Cùng em nhắc lại chuyện xưa sau,
Chờ anh dưới gốc sim già nhé !
Em hái đưa anh đóa mộng đầu.

Tiếng thu
Em không nghe mùa thu
Dưới trăng mờ thổn thức ?
Em không nghe rạo rực
Hình ảnh kẻ chinh phu
Trong lòng người cô phụ ?

Em không nghe rừng thu,
Lá thu kêu xào xạc,
Con nai vàng ngơ ngác
Đạp trên lá vàng khô ?

Giang hồ
Mời anh cạn hết chén này,
Trăng vàng ở cuối non tây ngậm buồn.
Tiếng gà đã rộn trong thôn
Nửa đời phiêu lãng chỉ còn đêm nay;
Để lòng với rượu cùng say,
Chừ đây lời nói chua cay lạ thường!
Chừ đây đêm hãy đầy sương,
Con thuyền còn buột, trăng buông lạnh lùng!
Chừ đây trăng nước não ngùn,
Chừ đây hoa cỏ bên sông rũ buồn.
Tiếng gà lại rộn trong thôn...
Khoan đừng tơ tưởng vợ con chuyện nhà.
Giờ đây còn của đôi ta,
Giang hồ rượu ấy còn pha lệ người.
Ồ sao rượu chẳng kề môi,
Lời đâu kiều diễm cho nguôi lòng chàng ?
Tay em nâng chén hoàng hoa,
Sá gì hớp rượu vì ta bận lòng.
Hãy gượm lắng nghe dòng sông chảy,
Gió đùa trăng trên bãi lạnh lùng.
Sá gì hớp rượu bận lòng
Đợi gì môi nhắp rượu nồng mới say ?
Hãy nhích lại đưa tay ta nắm
Hãy buông ra đằm thắm nhìn nhau.
Rồi trong những phút giây lâu,
Mắt sầu gợn sóng, lòng đau rộn tình.
Phút giây ấy, ta mình ngây ngất,
Bỗng con thuyền buộc chặt, rời cây.
Cho ta khất chén rượu này,
Vì ta em hãy lựa dây đoạn trường.
Khoan để đốt chút hương trầm đã 1
Đợi trầm bay rộn rã lời ca…
Nghe xong ta ngắm trời xa,
Dòng sông Ngân đã nhạt màu từ lâu.
Tiếng gà đã gáy mau trong xóm,
Bình minh đã rạng khóm tre cồn.
Trông nàng môi nhạt màu son,
Giật mình ta nhớ vợ con ở nhà,
Từ đấy chẳng bao giờ phiêu lãng.
Niềm thê nhi ngày tháng quen dần
Đòi phen nhớ cảnh phong trần:
Bóng nàng ẩn hiện xa gần đâu đây.
Tưởng nghe tiếng gọi nơi hồ hải,
Mắt lệ mờ ta mãi trông theo,
Trong buồng bỗng tiếng con reo,
Vội vàng khép cửa gió heo lạnh lùng.

Đêm ấy rượu nàng ta không uống,
Từ sau thề không uống rượu ai.
Đòi phen ngồi ngóng chân trời,
Chẳng bao giờ nghĩ đến đời phiêu lưu.
Ngoan ngoãn như con cừu non dại,
Cỏ quanh vườn cắn mãi còn ngon.
Sau lưng nghe tiếng cười giòn,
Vội vàng ngoảnh lại... thằng con vẫn cười.
Nó đưa ta một chai rượu bé,
Bảo rằng: “đây rượu mẹ dâng cha”
Giật mình ta mới nhớ ra:
Là ngày Sinh-nhật vợ ta đó mà !
Ta uống chẳng hóa ra lỗi hẹn,
Mà từ nan đâu vẹn vợ chồng !
Than ôi ! trời giá đêm đông,
Máu du tử thực bên lòng hết sôi ?
Chén lại chén kề môi thủ thỉ,
Càng vơi càng túy lúy càng đầy !
Lúc tỉnh rượu lặng ngồi bên án,
Trông vào gương, lằn trán có vôi,
Vợ con khúc khích đứng cười,
Còn ta vô ý lệ rơi xuống bàn.
Hết say vẫn bàng hoàng trong mộng,
Xót xa thay cái giống giang hồ !
Ngón đàn thêm một đường tơ,
Mà người sương gió nghìn thu nhọc nhằn.
Thôi rồi ra chốn nước non,
Lòng son lại để sổ con chim trời.
Thú hồ bể quyến mời du tử.
Niềm thê nhi khôn giữ được người.
Biết sao trái ngược tính trời,
Giang hồ cốt ấy trọn đời phiêu linh...
.................................................. ..............
Hôm nay ngồi rũ canh trường
Nơi thuyền trọ, rượu quỳnh tương ai mời
Người dâng rượu xa nơi trần giới,
Lạnh lùng thay gió thổi đêm đông!
Tuy người đã khuất non sông,
Mặt hoa lãng đãng như lồng dưới trăng.
Mường tượng thấy tung tăng cười nói,
Như tưởng chừng người mới hôm qua!
Nào hay nghìn cổ cách xa.
Tài tình đến thế mà ra hão huyền!
Hoa còn chút: trong thuyền dấu cũ,
Cây đàn tranh mốc ủ trên phên,
Phím long dây đã rỉ rền,
Còn nguyên trên gỗ ghi tên họ người.
Nàng xưa vốn một loài trăng gió,
Cũng vì vương víu nợ cầm ca.
Một đi lìa cửa lìa nhà,
Nắm xương tàn lạnh phương xa gửi nhờ.
Dêm nay họa có mình ta,
Đốt hương trầm cũ chờ ma dạo đàn.

Một mùa đông
Đôi mắt em lặng buồn,
Nhìn thôi mà chẳng nói
Tình đôi ta vời vợi
Có nói cũng không cùng.

Yêu hết một mùa đông
Không một lần đã nói
Nhìn nhau buồn vời vợi
Có nói cũng không cùng.

Trời hết một mùa đông
Gió bên thềm thổi mãi
Qua rồi mùa ân ái:
Đàn sếu đã sang sông.

Em ngồi trong song cửa
Anh đứng dựa tường hoa
Nhìn nhau mà lệ ứa
Một ngày một cách xa.

Đây là giải Ngân-hà
Anh là chim ô thước
Sẽ bắc cầu nguyện ước
Một đêm một lần qua.

Để mặc anh đau khổ
Ái ân giờ tận số
Khép chặt đôi cánh song
Khép cả một tấm lòng

Tiễn biệt
Ngày một ngày hai cách mặt nhau
Chẳng được cùng em kê gối sầu
Khóc chuyện thế gian cười ngặt nghẽo,
Cùng cười chuyện thế gian đau.

Ngày hôm tiễn biệt buồn say đắm
Em vẫn đùa nô uống rượu say.
Em có biết đâu đời vắng lạnh,
Lạnh buồn như ngọn gió heo mây.

Môi em đượm sặc mùi nho tươi
Đôi má em hồng chứa nụ cười
Đôi mắt em say màu xán lạn,
Trán em để lỏng làn tóc rơi.

Tuy môi em uống lòng anh say
Lời em càng nói càng chua cay,
Anh muốn van em đừng nói nữa
Lệ buồn sẽ nhỏ trong đêm nay.
Hãy xếp lại muôn vàn ân ái
Đừng trách nhau, đừng ái ngại nhau
Thuyền yêu không ghé bến sầu
Như đêm thiếu phụ bên lầu không trăng,
Hãy như chiếc sao băng, băng mãi
Để lòng buồn, buồn mãi không thôi.

Tình điên
Mười bảy xuân em chửa biết sầu
Mối tình đưa lại tự đâu đâu...
Em xinh, em đẹp, lòng anh trẻ
Dan díu cùng nhau giấc mộng đầu.

Tình trong như nước biển trong xanh,
Huyền ảo như trăng lọt khẽ mành,
Phơi phói như hoa đùa nắng sớm,
Rạt rào như sóng vỗ đêm thanh...

Hôm ấy trăng thu rụng dưới cầu
Em cười, em nói suốt canh thâu
Yêu nhau những tưởng yêu nhau mãi
Tình đến muôn năm chửa bạc đầu...

Ngày tháng trôi xuôi với ái ân
Bên cầu lá rụng đã bao lần
..........................................
Tình ái hay đâu mộng cuối trời
Nhầm nhau giây lát hận muôn đời
Kẻ ra non nước, người thành thị
Đôi ngả tình đi, người mỗi nơi.

Hôm nay ngồi ngắm ở bên sông
Ta được tin ai mới lấy chồng
Cười chửa dứt câu, tình đã vội...
Nàng điên “trên gối mộng” người thương.

Ta mơ trong đời hay trong mộng ?
Vùng cúc bên ngoài, động dưới sương
Ta dí đôi tay vào miếng kính,
Giật mình quên hết nỗi đau thương...

Ta hát dăm câu vô nghĩa lý:
Lá vàng bay lả vào buồng ta.
Ta viết dăm câu vô nghĩa lý”
Người điên xem đến hiểu lòng ta.


TẢN ĐÀ
(1888 - 1939)

Say !
Đêm xuân một trận nô cười,
Dưới đèn chẳng biết là người hay hoa
Khi vui quên cả cái già
Khi say chẳng rốc giang hà cũng say

Kiếp say sưa đã chấm sổ thiên đình.
Càng đắm sắc mê thinh càng mãi miết.
Say lắm vẻ: say mệt, say mê, say nhừ, say tít;
Trong làng say ai biết nhất ai say ?

Mảnh hình hài quen giả trá xưa nay,
Chúng sinh tướng lúc này coi mới hiện.
Thôi xếp cả nguyệt hoa, hoa nguyệt,
Cảnh bồng lai trải biết gọi làm duyên.

Lại say !
Say sưa nghĩ cũng hư đời,
Hư thì hư vậy, say thì cứ say.
Đất say đất cũng lăn quay
Trời say mặt cũng đỏ gay, ai cười ?
Say chẳng biết phen này là mấy,
Nhìn non xanh chẳng thấy lại là say.
Quái ! say sao ? say mãi thế này ?
Say suốt cả đêm ngày như bất tỉnh,
Thê ngôn túy tửu chân vô ích.
Ngã dục tiêu sầu thả tự do
Việc trần ai, ai tỉnh, ai lo,
Say lúy túy nhỏ to đều bất kể.
Trời đất nhỉ ! cái say là sướng thế !
Vợ khuyên chồng, ai dễ đã chừa ngay,
Muốn say lại cứ thế mà say.

Còn chơi.
Ai đã hay đâu tớ chán đời,
Đời chưa chán tớ, tớ còn chơi.
Chơi cho thật chán, cho đời chán,
Đời chán nhau rồi, tớ sẽ thôi.

Nói thế, can gì tớ đã thôi,
Đời đương có tớ, tớ còn chơi.
Người ta chơi đã già đời cả,
Như tớ năm nay mới nửa đời.

Nửa đời chính độ tớ đương chơi,
Chơi muốn như sao thật sướng đời.
Người đời ai có chơi như tớ,
Chơi cứ bằng văn mãi chửa thôi.

Chơi văn sướng đến thế thì thôi,
Một mảnh trăng non chiếu cõi đời.
Văn vận nước nhà đương buổi mới,
Như trăng mới mọc, tớ còn chơi.

Làng văn chi thiếu khách đua chơi,
Dan díu, ai như tớ với đời.
Tớ đã với đời dan díu mãi,
Muốn thôi, đời cũng chửa cho thôi.

Đời đương dan díu, chửa cho thôi,
Tớ dám xa xôi để phụ đời.
Vắng tớ bấy lâu, đời nhớ tớ,
Nhớ đời, nên tớ vội ra chơi.

Tớ hãy chơi cho quá nửa đời,
Đời chưa quá nửa, tớ chưa thôi.
Tớ thôi, tớ nghĩ buồn cho tớ,
Buồn cả cho đời vắng khách chơi.

Nào những ai đâu, bạn của đời ?
Sao mà bỏ vắng, ít ra chơi ?
Chớ ai chờ mãi, ai đâu tá ?
Hay ngán cho đời chẳng muốn chơi ?

Nếu tớ như ai: cũng ngán đời,
Đời thêm vắng bạn, lấy ai chơi ?
Cuộc đời tớ nghĩ chưa nên ngán,
Nếu ngán thời xưa tớ đã thôi.

Tớ nhớ năm xưa nửa ngán đời,
Nghĩ đi, nghĩ lại, lại ra chơi.
Mê chơi cho tới thành dan díu,
Đời dẫu cho thôi, tớ chẳng thôi.

Nghĩ tớ bao nhiêu, lại nghĩ đời,
Nghĩ đời như thế, dám nào thôi.
Còn đời, còn tớ, còn chơi mãi,
Chơi mãi cho đời có bạn chơi.

Tớ muốn chơi cho thật mãn đời,
Đời chưa thật mãn; tớ chưa thôi.
Chẳng hay đời tớ lâu hay chóng 1
Dù chóng hay lâu, tớ hãy chơi.

Trăm năm, tớ độ thế mà thôi,
Ức, triệu, nghìn năm chửa hết đời.
Chắc có một phen đời khóc tớ,
Tớ thôi, tớ cũng hãy cùng chơi.

Bút đã thôi rồi, lại chửa thôi,
Viết thêm câu nữa, hỏi đời chơi:
“Lộng hoàn” này điệu từ đâu trước ?
Họa được hay không ? tớ đố đời.

Gặp xuân.
Gặp xuân ta giữ xuân chơi,
Câu thơ chén rượu là nơi đi về.
Hết xuân cạn chén xuân về.
Nghìn thu nét mực, thơ đề vẫn xuân !

Gặp ta nay, xuân chớ lạnh lùng,
Tóc có khác, trong lòng ta chẳng khác.
Kể từ thửo biết xuân bốn chín năm về trước.
Vẫn rượu thơ non nước thú làm vui.
Đến xuân nay ta tuổi đã năm mươi ;
Tính trăm tuổi đời người, ta mới nửa,
Còn sau nữa, lại bao nhiêu xuân nữa,
Mặc trời cho ta, ta chửa hỏi làm chi.
Sẵn rượu đào, xuân uống với ta đi,
Chỗ quen biết, kể gì ai chủ, khách.
“Thiên cổ vị văn song Lý Bạch,
Nhất niên hà đắc lưỡng đông quân”.

Dầu trăn năm gặp gỡ đủ trăm lần,
Thơ với rượu cùng xuân ta cứ thế.
Ngoài trăm tuổi vắng ta trên trần thế,
Xuân nhớ ta chưa dễ biết đâu tìm !

Cùng nhau nay hãy uống thêm.

Thơ rượu.
Người đời như giấc chiêm bao
Nghìn xưa đã mấy ai nào trăm năm ?
Một đoàn lao lực, lao tâm
Quí chi chữ “Thọ” mà lăm sống nhiều ?

Có tiền chưa dễ mà tiêu,
Ham danh lắm kẻ như diều đứt dây.
Thương ai cho bận lòng đây ?
Cho vơi hũ rượu, cho đầy túi thơ !
Cảnh đời gió gió mưa mưa,
Buồn trong ta phải, say sưa đỡ buồn.
Rượu say ta lại khơi nguồn,
Nên thơ, rượu cũng thêm ngon giọng tình.
Rượu thơ mình lại với mình,
Khi say quên cả cái hình phù du.
Trăm năm thơ túi rượu vò,
Nghìn năm thi sĩ tửu đồ là ai ?


TƯƠNG PHỐ_nữ sĩ
(sn: 1900)

Nụ cười dưới trăng
Nhớ xưa, anh cảm chị hằng,
Đa tình đến nỗi thương trăng lạnh lùng.
Rẽ mây ước tới thiềm-cung,
Nguyệt đem chăn gối bạn cùng Thương-nga.
Vợ gần, cảm bóng trăng xa,
Ghen trăng, vợ bẳn: “Hằng-Nga... Nga gì !”
Phá cười tiếng cụ Hường Chi:
“Trời ơi, trời hỡi ghen gì ? với trăng !”

Nhân gian lắm nỗi bất bằng,
Thà như cung quản ả Hằng, anh ơi !
Yêu anh, em ước lên trời,
Trên mây kết bạn muôn đời cùng trăng;
Để mai đây, dưới cung Hằng,
Yêu trăng, anh lại nhìn trăng mỉm cười...
(1919)


NGUYỄN BÍNH
(1919-1966)

TƯƠNG TƯ.
Thôn Đoài ngồi nhớ thôn Đông
Một người chín nhớ mười mong một người
Gió mưa là bệnh của trời
Tương tư là bệnh của tôi yêu nàng

Hai thôn chung lại một làng
Cớ sao bên ấy chẳng sang bên này ?
Ngày qua ngày lại qua ngày,
Lá xanh nhuộm đã thành cây lá vàng.
Bảo rằng cách trở đò giang,
Không sang là chẳng đường sang đã đành.
Nhưng đây cách một đầu đình,
Có xa xôi mấy mà tình xa xôi...

Tương tư thức mấy đêm rồi,
Biết cho ai biết, ai người biết cho !
Bao giờ bến mới gặp đò ?
Hoa khuê các, bướm giang hồ gặp nhau ?
Nhà em có một giàn trầu,
Nhà anh có một hàng cau liên phòng.
Thôn Đoài thì nhớ thôn đông
Cau thôn Đoài nhớ trầu không thôn nào ?


XUÂN VỀ !
Đã thấy xuân về với gió đông,
Với trên màu má gái chưa chồng.
Bên hiên hàng xóm, cô hàng xóm,
Ngước mắt nhìn trời, đôi mắt trong.

Từng đàn con trẻ chạy xun xoe,
Mưa tạnh, trời quang, nắng mới hoe.
Lá nõn, ngành non ai tráng bạc ?
Gió về từng trận gió bay đi …

Thong thả nhân gian nghỉ việc đồng,
Lúa thì con gái, mượt như nhung.
Đầy vườn hoa bưởi, hoa cam rụng,
Ngào ngạt hương bay bướm vẽ vòng.

Tiên đường cát rụng, một đôi cô,
Yếm đỏ, khăn thâm, trẩy hội chùa.
Gậy trúc dắt bà già tóc bạc.
Lần lần tràng hạc miệng nam-mô.
(Tâm hồn tôi)


CÔ LÁI ĐÒ.
Xuân đã đem mong nhớ trở về,
Lòng cô gái ở bến sông kia.
Cô hồi tưởng lại ba xuân trước,
Trên bến cùng ai đã nặng thề.

Nhưng rồi người khách tình quân ấy,
Đi biệt không về với núi sông.
Đã mấy lần sông trôi, trôi mãi,
Mấy lần cô lái mỏi mòn trông.

Xuân này đến nữa, lại ba xuân,
Đóm lửa tình duyên tắt lịm dần.
Chẳng lẽ ôm lòng chờ đợi mãi.
Cô đành lỗi ước với tình quân.

Bỏ thuyền, bỏ lái, bỏ dòng sông,
Cô lái đò kia đi lấy chồng.
Vắng bóng cô em từ dạo ấy,
Để buồn cho những khách sang sông.


VẨN VƠ.
Đã quyết không ..., không ... được một ngày,
Rồi yêu, yêu cả buổi chiều nay.
Chiều nay bướm trắng ra nhiều quá,
Không biết là mưa hay nắng đây ?

Lâu nay tôi thấy ở lòng tôi,
Như có tơ vương đến một người.
Người ấy ... nhưng mà tôi chẳng nói,
Tôi đành ngậm miệng nữa mà thôi.

Tôi quen ngậm miệng với tình xưa,
Tình đã sang sông, đã tới bờ.
Tình đã trao tôi bao oán hận,
Và đem theo cả một thuyền mơ,

Mơ có năm năm đã vội tàn,
Có nàng đan mãi áo len đan,
Có nàng áo đỏ đi qua ấy,
Hương đượm ba ngày, hương chửa tan.

Mà hương đượm mãi ở hồn tôi,
Tôi biết là tôi yêu mất rồi,
Tôi biết rồi đây tôi khổ lắm;
Chiều nay gió lạnh đấy nàng ơi!

Tất cả mùa đông đan áo len,
Cho người, cho tất cả người quen.
Còn tôi người lạ, tôi người lạ,
Có cũng nên và không cũng nên.

Oán đã bao la hận đã nhiều,
Cớ sao tôi vẫn chẳng thôi yêu ?
Tôi đi mãi mãi con đường ấy,
Qua lại hôm nay, sáng lại chiều.


RƯỢU XUÂN.
Cao tay nâng chén rượu nồng,
Mừng em: em sắp lấy chồng xuân nay.
Uống đi ! em uống cho say !
Để trong mơ, sống những ngày xuân qua.

Thấy tình duyên của đôi ta,
Đến đây là ... đến đây là... là thôi !
Em đi dệt mông cùng người,
Lẻ loi xuân một góc trời riêng anh.


XUÂN DIỆU.
(1917)

Cảm xúc !
Là thi sĩ, nghĩa là ru với gió,
Mơ theo trăng, và vơ vẩn cùng mây.
Để linh hồn ràng buộc bởi muôn dây,
Hay chia xẻ bởi trăm tình yêu mến.

Đây là quán tha hồ muôn khách đến ;
Đây là bình thu hợp trí muông hương,
Đây là vườn chim nhã hạt mười phương ;
Hoa mật ngọt chen giao cùng trái độc...

Đôi giếng mắt đã chứa trời vạn hộc,
Đôi bờ tai nào ngăn cản thanh âm :
Của vu vơ nghe mãi tiếng kêu thầm...
Của xanh thắm thấy luôn màu nói sẽ...

Tay ấp ngực dò xem triều máu lệ,
Nghìn trái tim mang trong một trái tim.
Để hiểu vào giọng suối với lời chim,
Tiếng mưa khóc, lời rei tia nắng động.

Không có cánh nhưng vẫn thèm bay bổng,
Đi trong sân mà nhớ chuyện trên trời.
Trút thời gian, trong một phút chơi vơi,
Ngắm phong cảnh giữa hai bề lá cỏ.

Tôi chỉ là một cây kim bé nhỏ,
Mà vạn vật là muôn đá nam châm.
Nếu hương đêm say dậy với trăng rằm,
Sao lại trách người thơ tình lơi lả ?

Muộn màng.
Anh biết yêu em đã muộn màng,
Nhưng mà ai cưỡng được tình thương !
Ngậm ngùi tặng trái tim lưu lạc
Anh chỉ xin về một chút hương.

Một chút hương phai của ái tình,
Mà em không thể gửi cùng anh.
Để lòng ướp với tình phai ấy,
Anh tưởng từ đây bớt một mình.

Mắt ướt trông nhau lệ muốn tuôn,
Gượng cười anh phải khóc thầm luôn.
Em là người của ai ai đấy,
Lưu luyến chi anh để sớt buồn.

Dầu chiếm tay em, anh vẫn hay
Rằng anh chỉ nắm cánh chim bay.
Bao giờ có được người yêu dấu,
Chất chứa trong lòng vạn đắng cay.

Anh chỉ là con chim bơ vơ,
Lạnh lùng bay giữa gió, sương, mưa.
Qua gần tổ ấm chim đôi bạn
Bỗng thấy lòng cuồng yêu ngẩn ngơ.

Yêu ngẩn ngơ rồi đau xót xa,
Số anh là khổ, phận anh là
Suốt đời nuốt lệ vào trong ngực,
Đem ái tình dâng kẻ phụ ta.

Chưa đi mà đã cách xa nhau,
Lúc biệt ly rồi xa đến đâu ?
Thôi hãy để anh đi hốt hoảng,
Gấp đem thương nhớ khuất mây mù.

Thôi hãy để anh đi thất thơ,
Mặc luồng gió lạnh, mặc mưa to.
Đánh vào thân thể, run như sậy
Tôi chẳng cần ai thương hại cho.

Phải nói.
Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ ?
Anh tham lam, anh đòi hỏi quá nhiều.
Anh biết rồi, em đã nói em yêu ;
Sao vẫn muốn nhắc một lời đã cũ ?

Yêu tha thiết thế vẫn còn chưa đủ ?
Nếu em yêu mà chỉ để trong lòng,
Không tỏ hay, yêu mến cũng là không,
Và sắc đẹp chỉ làm bằng cẩm thạch.

Anh thèm muốn vô biên và tuyệt đích
Em biết không ? anh tìm kiếm em hoài.
Sự thật ngày nay, không thật đến ngày mai...
Thì ân ái có bao giờ lại cũ ?

Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ,
Phải nói yêu trăm bận đến nghìn lần.
Phải mặn nồng cho mãi mãi đêm xuân,
Đem chim bướm thả trong vườn tình ái.

Em phải nói, phải nói, và phải nói:
Bằng lời riêng nơi cuối mắt, đầu mày,
Bằng nét vui, bằng vẻ thẹn chiều say,
Bằng đầu ngả, bằng miệng cười, tay riết.

Bằng im lặng, bằng chi em có biết !
Cốt nhất là em chớ lạnh như đông,
Chớ thản nhiên bên kẻ đang cháy lòng,
Chớ yên ổn, như mặt hồ nước ngủ.

Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ.


Chỉ ở lòng ta.
Lòng là gió nhưng lòng tôi thả bướm
Thêm phất phơ cho hơi thở vừa hiền:
Chỉ là trăng, nhưng tôi thấy thần tiên
Như tuyệt diệu: bởi hồn tôi xanh quá.

Và người ấy vẫn như bao kẻ lạ
Cũng sắc hương, là lụa, cũng dung nhan.
Chỉ là tình, nhưng tôi rất mê man
Gồm vũ trụ gửi nơi hình cẩm thạch.

Cuộc đời cũng đìu hiu như dặm khách
Mà tình yêu như quán trọ bên đường.
Mái tranh tàn đỡ rét một đêm sương
Vò nước lã mắt xòang đôi phổi nắng.

Nhà quê kiểng có đâu cơm gạo trắng
Thân lữ cô đừng giận quán tranh nghèo.
Có chỉ giàu những của mang theo,
Giữa hiu quạnh, được nghỉ nhờ là quí.

Thiên đường cũng ở trong rương hành lý
Muốn say sưa, phải đem sẵn rượu nồng.
Muốn êm đềm, phải có sẵn gối bông
Muốn mơ mộng, phải sẵn trầm, sẵn nhạc.

Tôi vẫn biết cuộc đời thường đạm bạc
Nên mang theo từng suối rượu, nguồn tình.
Đem mến yêu làm cho cảnh thêm xinh,
Cứ phong nhã để cho người bớt tục.

Để lây lửa chuyển những lòng giá đúc,
Phải ấm lên, vì bắt chước tôi nồng ;
Để bừng tia trong những mắt tê đông
Và gợi nhịp khiến hồn lười phải thức ;

Để giục tiếng chim của niềm rạo rực
Để thay cánh rụng của nổi phai tàn,
Để tươi cười và âu yếm nhân gian,
Tôi có sẳn một mặt trời ở ngực.
(Gửi hương cho gió)

Xuân đầu.
Trời xanh thế ! hàng cây thơ biết mấy!
Vườn no sao ! đường cỏ mộng bao nhiêu
Khi Phạm-Thái gặp Quỳnh-Như thuở ấy,
Khi chàng Kim vừa thấy được nàng Kiều.

Hỡi năm tháng vội đi làm quá khứ !
Trở về đây ! và đem trở về đây !
Rượu nơi mắt với khi nhìn ướm thử
Gấm trong lòng và khi đứng chờ ngây.

Và nhạc phấn dưới chân mừng sánh bước
Và giăng tơ trong lời nhỏ khơi ngòi,
Tà áo mới cũng say mùi gió nước,
Rặng mi dài xao động ánh dương vui.

Thiệng liêng quá, những chiều không dám nói,
Những tay e, những đầu gượng cúi mau,
Chim giữa nắng sao ma kêu đến chói !
Ôi vô cùng trong một phút nhìn nhau.

Cho ta xin, cho ta xin sắc đỏ,
Xin màu xanh về tô lại khung đời...
Trời ơi, trời ơi, đâu rồi tuổi nhỏ ?
Hôm xưa đâu rồi, trời ơi ! trời ơi !
(Gửi hương cho gió)
__________________
- Thành công lớn nằm trong từng chi tiết nhỏ.
Trả Lời Với Trích Dẫn
Trả lời


Ðang đọc: 1 (0 thành viên và 1 khách)
 

Quuyền Hạn Của Bạn
Bạnkhông thể tạo chủ đề
Bạn không thể gửi Trả lời
Bạn không thể gửi Đính kèm
Bạn không thể sửa bài viết của bạn

BB code thì Mở
Smilies đang Mở
[IMG] đang Mở
HTML đang Tắt

Chuyển đến

Chủ đề giống nhau
Ðề tài Người Gởi Chuyên mục Trả lời Bài mới
Đất và người TIỀN GIANG tunbo Miền Nam 27 20-03-2009 12:20 AM
CẦN TIỀN BÁN CD_125cc Nguyên Zin, Đẹp - GIÁ 37tr hung_cattuong Bán 12 19-08-2008 09:38 PM
DANH SÁCH THÀNH VIÊN ĐÓNG TIỀN THAM GIA thehuy Sinh Nhật Hoangtuden 1 39 13-08-2008 05:36 PM
CẦN TIỀN CƯỚI VỢ MỚI, CÁC PÁC GIÚP E !!! mouse84 Bán 16 08-08-2008 10:51 PM
CD 2 NHÂN haimap198 Xả xúp pắp 7 19-05-2008 04:30 PM


Múi giờ GMT +7. Hiện tại là 06:00 AM.


Powered by: vBulletin v3.x.x Copyright ©2000-2024, Jelsoft Enterprises Ltd.