Thực ra cũng không có gì là khó cả, chỉ là quyết tâm của bác cao đến đâu thôi. Ai cũng biết 1 điều: "nói thì dễ, làm mới khó." Nhưng "khó" không có nghĩa là không làm được. Chúng ta cứ soi gương tự nhìn lại mình xem, mình cũng có 2 tay 2 chân, 2 mắt 2 tai như những nhiếp ảnh gia đó, đâu có lý do gì mà họ làm được mà mình không làm được. Con người chỉ hơn kém nhau ở 2 chữ: quyết tâm. Michael Indresano (
http://www.indresano.com/) nói với JD rằng (em dịch tiếng việt luôn nhé): hồi tôi ở tuổi cậu, lúc đó tôi đang làm nhân viên chở bánh Pizza. Một hôm, tôi nhìn thấy bức ảnh ông anh tôi chụp 1 vận động viên nhảy cao, anh tôi chụp từ dưới lên trên khi vận động viên nhảy qua, trông giống như anh ta đang bay, từ khi tôi nhìn vào bức ảnh đó, tâm hồn tôi đã đi theo nhiếp ảnh. Tôi cũng học về tốc độ, khẩu độ, ISO, ánh sáng và dành rất nhiều thời gian để nghiên cứu và thực hành trong khi vẫn đi làm bánh ..."
Các bác thấy không ? Các nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp khi bắt đầu vào nghề cũng y hệt như chúng ta thôi, đâu có gì khác đâu, chỉ là có ý chí hay không thôi. Nói vấn đề này ở đây thì cũng không tiện vì đa số chỉ chụp cho vui, cho gia đình thôi, nhưng khi bác Cao Trung đề cập đến việc muốn đạt đến "chân trời" thì em muốn bàn 1 chút về việc "để tiến bộ trong nhiếp ảnh."
Bây giờ thời đại kĩ thuật số, chả có lý do gì chúng ta lại chụp ít và chụp tiết kiệm. Phải thử nghiệm, thử nghiệm và thử nghiệm. Muốn tiến bộ thì phải làm đúng cách. Điều kiện cần là chăm chỉ và điều kiện đủ là nghiêm túc. Cứ lười biếng, không chịu nghiên cứu tìm tòi thì làm sao mà tiến được ?!?!?! Thiếu nghiêm túc, trước khi chụp không chuẩn bị, lúc chụp thì đùa cợt, tán tỉnh mẫu, chụp xong cũng chả mầy mò làm PS cho tử tế thì tiến đi đâu ?
Nếu đã quyết tâm thì không cần phải đi theo nhóm hay đi theo hội. Đi 1 mình, mang theo 1 mẫu, mẫu xấu cũng được, hoàn toàn tập trung, tập chụp sao cho đúng nét, đúng sáng, chụp từ từ thôi, bắt đầu chơi đèn thì làm đi làm lại, set up đi set up lại sao cho chuẩn, về nhà xem từng bức ảnh rồi tự rút ra kinh nghiệm. JD bảo đảm các bác sẽ tiến bộ hơn là đi theo nhóm rồi bấm ầm ầm. Nếu có hài lòng cũng chẳng cần post lên mạng làm gì, nhiều thằng thối mồm có biết chó gì đâu mà bình ảnh, nghe chúng nó nói còn rối thêm. Vẫn tiếp tục xem ảnh trên mạng, ko cần xem ảnh của các super Pro đâu. Xem thật nhiều cũng là cách tự hoàn thiện mình.
Hồi JD mới chơi DSLR cũng loạn xạ cả lên, lúc đấy chỉ ước có 1 sư phụ để đi theo học hỏi mà đào không ra. Phải cần cứu sư phụ Google, thuộc cách sử dụng khẩu, tốc, ISO. Nắm được rồi thì tưởng mình siêu lắm. Biết thêm tí nữa thì thấy mình còi, tiến thêm tí nữa thì thấy mình còi hơn, nhưng ngoảnh lại thì thấy cũng bỏ xa được khối thằng. Nói vậy nghe thì tinh tướng nhưng nếu bác Cao Trung hay bác nào đó mà thực sự muốn lên level thì chỉ có thái độ nghiêm túc + sự chăm chỉ mới giúp mình thôi.
Về thiết bị thì mình thẩm du cũng không phải là ít, cũng vì sự ngu dốt và thiếu nghiêm túc nên mới đi thẩm du, rồi đú bẩn sắm D700 cho nó full-frame. Thậm chí, JD cũng đã order D3s, may mà kịp cancel vì nghĩ lại về nhu cầu của mình. Sau hơn 2 năm thẩm du thì JD chỉ chốt lại 1 câu : "tốn tiền và phí thời gian." Chả giải quyết cái mẹ gì. Nhiều ông cứ nhan nhản, chơi thiết bị cũng là cái sướng, đúng thế, nó là cái sướng nếu các ông không cần chụp ảnh.
Tóm lại, phần đông chúng ta bị tư tưởng phụ thuộc vào thiết bị ăn sâu vào nhận thức quá. Trong nhiếp ảnh thì quyết tâm + chăm chỉ là chìa khóa, cũng như mọi ngành nghề khác thôi, mà các bác đã xem cái video thằng bé cụt cả 2 tay biểu diễn đàn piano chưa ??? Mình 2 tay 2 chân đủ cả mà không chụp ra được bức ảnh ra hồn là sao ?!??!? Xét cho cùng, chụp ảnh cũng không khó như nhiều ngành nghề khác đâu.
__________________
To view links or images in signatures your post count must be 0 or greater. You currently have 0 posts.
Nắng có vàng bằng răng em không