Chuyện ăn uống tại vùng cao là cả một vấn đề, ở đâu cũng chỉ cơm phở. Ngày xưa đi tây bắc sao thích thế, dừng chân là có quán. Tây bắc thật ra chả còn gì là của người dân tộc nữa, ăn uống quán xá linh đình. Vào quán là có cá suối ăn ngay. Cái món cá suối ăn hay lắm, thơm ngon đáo để. Vậy mà đã 5 năm rồi, mình không được ăn.
Lần này đi Hoàng Sư Phì cũng vậy, loanh quanh chỉ có cơm với phở nhìn biển hiệu đã phát ngán. Cả ngày phi như ngựa ngoài đường, tối về chỉ thèm được bữa cơm tươm tất làm tí rượu gạo " thế là nhất". Mà năm nay trời đất cũng không thuận, cứ ra đường là trời mưa. Trời thâm xì, đất nhão nhoẹt, lúa chụp lên cứ xin xỉn màu.
Hôm nay chán, viết cứ khô khốc, nhưng cứ đăng.
Vạt lúa vàng đầu tiên của chuyến đi
Một thị trấn nho nhỏ, có thể là Bắc Hà
Đi Hà Giang thích nhất là đèo. Đèo quanh co lớn nhỏ, cứ như tất cả đèo ở Vn đều tập trung hết về vùng này vậy.
Xe ngựa. Năm nay mưa nhiều, đường trơn kinh khủng. Đi nhanh hay chậm gì cũng chết. Xe cứ trôi ào ào xuống. Cả chuyến đi té đúng 1 lần. Số mình không biết sao đó. Bị té toàn lúc đi chậm.
