| 
 
			
			Chuyến đấy kể ra cũng nhớ đờiOmega núi-biển chơi vơi
 Bò lên tới đỉnh mưa như trút
 Nghìn rưởi mét lận chứ chẳng chơi
 
 Đoạn này mới thấy tình đồng đội
 Ngó trước nhìn sau mãi không thôi
 Đèn đui mà đỏ thì đeo bám
 Đèn trước yếu dần, đứng lại coi.
 
		
		
		
			
				__________________Sống có bao lâu, vui vui, buồn buồn...
 |