![]() |
#80
Đất nước Nguyễn Đình Thi Sáng mát trong như sáng năm xưa Gió thổi mùa thu hương cốm mới Tôi nhớ lại những ngày thu đã xa Sáng chớm lạnh trong lòng Hà Nội Những phố dài xao xác heo may Người ra đi đầu không ngoảnh lại Sau lưng thềm nắng lá rơi đầy. Mùa thu nay khác rồi Tôi đứng vui nghe giữa núi đồi Gió thổi rừng tre phấp phới Trời thu thay áo mới Trong biếc nói cười thiết tha. Trời xanh đây là của chúng ta Núi rừng đây là của chúng ta Những cánh đồng thơm mát Những ngả đường bát ngát Những dòng sông đỏ nặng phù sa Nước chúng ta Nước những người chưa bao giờ khuất Ðêm đêm rì rầm trong tiếng đất Những buổi ngày xưa vọng nói về Ôi những cánh đồng quê chảy máu Dây thép gai đâm nát trời chiều Những đêm dài hành quân nung nấu Bỗng bồn chồn nhớ mắt người yêu. Từ những năm đau thương chiến đấu Ðã ngời lên nét mặt quê hương Từ gốc lúa bờ tre hồn hậu Ðã bật lên những tiếng căm hờn Bát cơm chan đầy nước mắt Bay còn giằng khỏi miệng ta Thằng giặc Tây thằng chúa đất Ðứa đè cổ đứa lột da Xiềng xích chúng bay không khóa được Trời đầy chim và đất đầy hoa Súng đạn chúng bay không bắn được Lòng dân ta yêu nước, thương nhà. Khói nhà máy cuộn trong sương núi Kèn gọi quân văng vẳng cánh đồng Ôm đất nước những người áo vải Ðã đứng lên thành những anh hùng. Ngày nắng đốt theo đêm mưa dội Mỗi bước đường mỗi bước hy sinh Trán cháy rực nghĩ trời đất mới Lòng ta bát ngát ánh bình minh. Súng nổ rung trời giận dữ Người lên như nước vỡ bờ Nước Việt Nam từ máu lửa Rũ bùn đứng dậy sáng lòa. |
#81
Những người đàn bà gánh nứơc sông Nguyễn Quang Thiều Những ngón chân xương xẩu, móng dài và đen toẽ ra như móng chân gà mái Đã năm năm, mười lăm năm, ba mươi năm và nửa đời tôi thấy Những người đàn bà xuống gánh nước sông Những bối tóc vỡ xối xả trên lưng áo mềm và ướt Một bàn tay họ bám vào đầu đòn gánh bé bỏng chơi vơi Bàn tay kia bấu vào mây trắng Sông gục mặt vào bờ đất lần đi Những đàn ông mang cần câu và cơn mưa biển ra khỏi nhà lặng lẽ Những con cá thiêng quay mặt khóc Những chiếc phao ngô chết nổi Những người đàn ông giận dữ, buồn bã và bỏ đi Đã năm năm, mười năm, ba mươi năm và nửa đời tôi thấy Sau những người đàn bà gánh nước sông và lũ trẻ cởi truồng Chạy theo mẹ và lớn lên Con gái lại đặt đòn gánh lên vai và xuống bến Con trai lại vác cần câu và cơn mưa biển ra khỏi nhà lặng lẽ Và cá thiêng lại quay mặt khóc Trước những lưỡi câu ngơ ngác lộ mồi. |
#82
Nghe tiếng cuốc kêu Hữu Thỉnh Những đám mây bay đi Tôi với người ở lại Cuốc kêu ngoài bến sông Cuốc kêu vì bẫy hiểm Bèo leo nheo nước lên Tôi âm thầm gọi tên Bàn ghế và quần áo cũ Tuổi trẻ đột ngột về Ngơ ngác nhìn tôi Những cánh diều để chỏm Vui hơn điều đáng vui Bánh đa phồng giữa chợ Che bớt một phần buồn Tôi ngồi gọi tên những quân bài tam cúc Xe pháo mã những ngả đường xa lắc Còn lại thôi hồi tiếng cuốc kêu. Cuốc kêu từ ngày chưa ai đặt tên cho cuốc Cha tôi nhào đất đắp đường Ông táo bằng đất Chiếc chén bằng đất Những người uống rượu lần lượt bỏ đi Cha tôi cầm chiếc chén lên Như cầm một phần đời mình Đã khô ra thành đất Cuốc kêu ngoài bãi xa Cuốc kêu từ ngày cây tre chưa đủ lá đan sàng Trên đất ướt có người đến ở Họ bắt đầu như một chiếc rễ nâu Họ làm ra mọi thứ để nuôi nhau Mong con cái có ngày mở mặt Trời tối thì cậy ngọn đèn Ngọn đèn bấc thắp bằng đầu lạ Ngọn đèn bấc gió nhiều phen cướp mất Cuốc kêu ngoài bến xa! Cuốc kêu từ ngày em lạy mẹ lạy cha Đi theo một sợi tơ hồng Về với anh thành vợ thành chồng Tình yêu nhiều đứt nối Ta xin rừng một chiếc giường con Xin đất một chiếc ấm nhỏ Một đời người mà chiến chinh nhiều quá Em níu giường níu chiếu đợi anh Em trát những người con trai đẹp Đợi anh Chỉ mong anh về Áo rách cũng thơm Chiếc chạn nhỏ với vài đôi đũa mộc Anh cứ tưởng sau chiến tranh thì toàn là hạnh phúc Chúng ta đã từng vỏ võ đợi nhau Nhưng không phải em ơi, cuốc kêu không phải thế * Trưa nay có điều gì mà cuốc kêu như xé Tôi mất hai người anh Cả hai đều rất trẻ Sáng nay lại có người hàng xóm chạy sang Mỗi lần sau đám tang Lòng ai cũng héo Dạ ai cũng sầu Tôi cứ tưởng không ai còn xấu nữa Tôi cứ tưởng tốt với nhau bao nhiêu cũng còn chưa đủ Nhưng không phải, trời ơi, cuốc kêu không phải thế. Giếng nước than lắm kẻ chao chân Khu vườn than: có những con sên ngấp nghé lên trời Qua mùa hoa thì bướm cũng bay đi Tôi ngồi buồn như lá sen rách Cuốc kêu gì mà khắc khoải trưa nay Tôi ngồi buồn tôi đếm ngón tay Có mười ngón tay đếm đi đếm lại Đếm đi đếm lại trời ngả sang chiều. Chúng ta bị cái chết gạt về một phía Bị hư danh gạt về một phía Phải vượt mấy trùng khơi mới bắt gặp nụ cười. Vừa bắt gặp nụ cười Thì lại nghe tiếng cuốc. |
#83
Bao giờ trở lại Hoàng Trung Thông Các anh đi Ngày ấy đã lâu rồi Xóm làng tôi còn nhớ mãi Các anh đi Bao giờ trở lại Xóm làng tôi trai gái vẫn chờ mong Làng tôi nghèo Nho nhỏ bên sông Gió bắc lạnh lùng Thổi vào mái rạ Làng tôi nghèo Gió mưa tơi tả Trai gái trong làng vất vả ngược xuôi Các anh về mái ấm nhà vui Tiếng hát câu cười Rộn ràng xóm nhỏ Các anh về tưng bừng trước ngõ Lớp đàn em hớn hở theo sau Mẹ già bịn rịn áo nâu Vui đàn con nhỏ rừng sâu mới về Từ lưng đèo Dốc núi mù che Các anh về Xôn xao làng tôi bé nhỏ Nhà lá đơn sơ Nhưng tấm lòng rộng mở Nồi cơm nấu dở Bát nước chè xanh Ngồi vui kể chuyện tâm tình bên nhau Anh giờ đánh giặc nơi đâu Chiềng Vàng, Vụ Bản, hay vào Trị Thiên Làng tôi thắng lợi vụ chiêm Lúa thêm xanh ngọn, khoai lên thắm vồng Giảm tô hai vụ vừa xong Đêm đêm ánh đuốc dân công rực đường Dẫu rằng núi gió đèo sương So anh máu nhuộn chiến trường thấm chi Bấm tay tính buổi anh đi Mẹ thường vẫn nhắc: biết khi nào về ? Lúa xanh xanh ngắt chân đê Anh đi là để giữ quê quán mình Cây đa, bến nước, sân đình Lời thề nhớ buổi mít tinh lên đường Hoa cau thơm ngát đầu nương Anh đi là giữ tình thương dạt dào Các anh đi Khi nào trở lại Xóm làng tôi Trai gái vẫn chờ mong Chờ mong chiến dịch thành công Xác thù chất núi bên sông đỏ cờ Anh đi chín đợi mười chờ Tin thường thắng trận, bao giờ về anh ? |
#84
Bờ sông vẫn gió Trúc Thông Lá ngô lay ở bờ sông Bờ sông vẫn gió Người không thấy về Xin người hãy trở về quê Một lần cuối... một lần về cuối thôi Về thương lại bến sông trôi Về buồn lại đã một thời tóc xanh Lệ xin giọt cuối để dành Trên phần mộ mẹ vương hình bóng cha Cây cau cũ, giại hiên nhà Còn nghe gió thổi sông xa một lần Con xin ngắn lại đường gần Một lần... rồi mẹ hãy dần dần đi. |
#85
Bến đò ngày mưa Anh Thơ Tre rũ rợi ven bờ chen ướt át Chuối bơ phờ đầu bến đứng dầm mưa. Và dầm mưa dòng sông trôi rào rạt Mặc con thuyền cắm lại đậu chơ vơ. Trên bến vắng, đắm mình trong lạnh lẽo Vài quán hàng không khách đứng xo ro. Một bác lái ghé buồm vào hút điếu Mặc bà hàng sù sụ sặc hơi, ho. Ngoài đường lội họa hoằn người đến chợ Thúng đội đầu như đội cả trời mưa. Và họa hoằn một con thuyền ghé chở Rồi âm thầm bến lại lặng trong mưa. |
#86
Thăm lúa Trần Hữu Thung Mặt trời càng lên tỏ Bông lúa chín thêm vàng Sương treo đầu ngọn gió Sương lại càng long lanh. Bay vút tận trời xanh Chiền chiện cao cùng hót Tiếng chim nghe thánh thót Văng vẳng khắp cánh đồng Đứng chống cuộc em trông Em thấy lòng khấp khởi Bởi vì em nhớ lại Một buổi sớm mai ri Anh tình nguyện ra đi Chiền chiện cao cùng hót Lúa cũng vừa sẫm hột Em tiễn anh lên đường Chiếc xắc mây anh mang Em nách mo cơm nếp Lúa níu anh trật dép Anh cúi sửa vội vàng Vượt cánh đồng tắt ngang Đến bờ ni anh bảo "Ruộng mình quên cày xáo Nên lúa chín không đều Nhớ lấy để mùa sau Nhà cố làm cho tốt" Xa xa nghe tiếng hát Anh thấy rộn trong lòng Sắp đến chỗ người dông Anh bảo em ngoái lại Cam ba lần ra trái Bưởi ba lần ra hoa Anh bước chân đi ra Từ ngày đầu phòng ngự Bước qua kì cầm cự Anh có gửi lời về Cầm thư anh mân mê Bụng em giừ phấp phới Anh đang mùa thắng lợi Lúa em cũng chín rồi Lúa tốt lắm anh ơi Giải thi đua em giật Xoè bàn tay bấm đốt Tính cũng bốn năm ròng Ai cũng bảo đừng mong Riêng em thì vẫn nhớ Chuối đầu vườn đã lổ Cam đầu ngõ đã vàng Em nhớ ruộng nhớ vườn Không nhớ anh răng được Mùa sau kề mùa trước Em vác cuốc thăm đồng Lúa sây hạt nặng bông Thấy vui vẻ trong lòng Em mong ngày chiến thắng. |
#87
Cổ Lũy cô thôn Phạm Thiên Thư Một dãy trường thành trấn ải biên Còn viền dương lạnh gác bên triền Cô thôn trúc lạnh - sương nhòa khói Cổ Lũy thành trơ - gió thoảng nền Buồm cá nâu vênh - bờ bến đậu Đàn cò trắng nổi - cụm tùng lên "Cô thôn Cổ Lũy" hư mà thực Dù chỉ nghe qua cũng chạnh niềm. |
#88
Nói sao cho vợi Thu Trang Paris tối nay tuyết đổ Rơi rơi phủ trắng phố phường Hoa đèn tăng phần rực rỡ Kinh thành bát ngát sắc hương Ánh sáng ắt hẳn màn sưonưg Chen chân trên khắp ngả đường Vui tươi trai thanh gái lịch Hồn nhiên họ đón xuân sang Chân bước mà lòng miên man Quê ơi xa cách muôn vàn Không khóc mà lòng thổn thức Nói sao cho vợi niềm thương Paris bát ngát sắc hương Quê tôi giờ này ai biết Chắc bên mái tranh đạm bạc Vườn rau là bãi chiến trường Tôi đi giữa vầng ánh sáng Nhìn thiên hạ đón xuân sang Nghe câu hỏi thầm đau buốt Bao giờ mùa xuân Việt Nam? Bao giờ xuân Thanh bình sang? Mùa xuân thống nhất quê hương Mùa xuân Tự do Độc lập Mùa xuân không đượm tóc tang! Trong hồn day dứt mênh mang Quê tôi miền Bắc miền Nam Chắc đang hào hùng chiến đấu Ngăn bàn tay giặc hung tàn Giữa muôn hương sắc huy hoàng Tôi không thấy mùa xuân sang Hồn tôi ở phương trời ấy Tôi đợi mùa xuân Việt Nam! |
#89
Mưa đêm lều vó Trần Huyền Trân Tiễn người ra cửa rồi Tôi quay vào lặng lẽ Chợt thấy mình cô đơn Giữa ngổn ngang bàn ghế Khi người không yêu ta Buồn đã thành một nhẽ Khi ta không yêu người Sao cũng buồn đến thế Như đánh mất điều gì Lòng bâng khuâng khó tả Như thể mắc nợ ai Món nợ không thể trả Có lẽ ta thương người Giờ này đang lủi thủi Hay là ta thương ta Từng chịu nhiều hắt hủi Ngỡ chẳng có gì đâu Mà sao thành rắc rối Tất cả chỉ một lời Nói hay là không nói Bởi đơn giản thế thôi Biết làm sao cho được Khi người thì yêu tôi Còn tôi yêu người khác. |
Múi giờ GMT +7. Hiện tại là 05:59 AM. |
Powered by: vBulletin v3.x.x
Copyright ©2000-2025, Jelsoft Enterprises Ltd.