pechi
13-05-2009, 06:03 PM
Ấy là vào năm 3007, thiên hạ thái bình, nhà nhà no ấm, ở tầng 7 của khu chung cư cao cấp The Manor có hai cha con nhà nọ tên là BorntobeLong chăm lo việc làm blog. Một hôm, người con chat với cha.
-BorntobeLong Con: Cha à, sao tóc cha bạc nhiều thế?
-BorntobeLong Cha: Tại hồi trẻ tra thức đêm nhiều để viết entry.
-BorntobeLong Con: Cha à, sao lưng cha còng thế?
-BorntobeLong Cha: À, hồi trẻ cha ngồi câu page view nhiều quá.
-BorntobeLong Con: Cha à, sau này con cũng giống cha đúng không?
-BorntobeLong Cha: Ừ, con không giống cha thì giống ai.
-BorntobeLong Con: Con cũng có thể sẽ giống mẹ chứ. À, mà tại sao chưa bao giờ cha kể cho con nghe về mẹ con.
Câu nói của con trẻ làm khuôn mặt già nua của BorntobeLong Cha thoáng nét buồn. Lão bỏ bàn phím, đến bên người con, thủ thỉ:
"Khi con còn bé, bé hơn cả bây giờ, cha muốn dạy con chơi game online và làm blog. Cha nghĩ rằng con phải biết những điều đó thì mới hoà nhập được với xã hội. Trong khi đó, mẹ con lại nghĩ khác. Mẹ con muốn con học chơi bi, thả diều và nặn tò he... Mẹ con bảo những trò đó sẽ giúp con có được một tâm hôn thanh tao, trong sáng… Vì không đồng ý với nhau, cha và mẹ con đã cãi nhau một trận to lắm. Thế rồi mẹ con bỏ cha con mình mà đi."
BorntobeLong Con nghe câu chuyện người cha kể mà rưng rưng nước mắt. Với vẻ mặt cương quyết, chàng quỳ xuống, khấu đầu trước cha thưa:" Xin cha cho phép con đi tìm mẹ."
Di động trên tay, laptop trên vai, chàng thiếu niên BorntobeLong Con từ biệt cha rồi lên đường đi tìm mẹ. Chàng đi hết thành phố này sang thành phố khác, đô thị này qua đô thị kia mà vẫn không tìm thấy bóng dáng người mẹ hiền. Mệt mỏi và đói khát, chàng gục xuống cạnh cái máy ATM, chàng khóc. Đúng lúc ấy, Bụt hiện lên và bảo:" Làm sao con khóc?"
Chàng thiếu niên bèn kể lại câu chuyện của mình cho Bụt nghe. Nghe xong, Bụt liền bảo: "Ta không thể giúp con tìm mẹ nhưng ta có món quà này tặng con, đó là phần thưởng cho tấm lòng hiếu thảo của con. Nói rồi Bụt đặt vào tay chàng thiếu niên một quả thị."
Chán nản vì đi mãi vẫn không tìm được mẹ, lại lo cho sức khoẻ của người cha, BorntobeLong Con trở về nhà. Chàng cẩn thận đặt quả thị vào tủ lạnh. Lạ thay, từ hôm đó, cứ vừa rời mắt khỏi màn hình máy tính là cha con nhà BorntobeLong đã thấy nhà cửa sạch sẽ, gọn gàng, cơm canh cũng đã được dọn sẵn. Một hôm BorntobeLong Con lại chat với BorntobeLong Cha.
-BorntobeLong Con: Cha không thấy gì lạ à?
-BorntobeLong Cha: Có, cha đã vờ chăm chú làm blog nhưng kì thực là để mắt đến xung quanh. Mỗi khi cha con mình làm blog, đều có một phụ nữ chui ra từ quả thị con mang về để dọn dẹp nhà cửa, nấu nướng cơm nước. Người đó chính là mẹ con.
-BorntobeLong Con: Mẹ chui vào quả thị giống trong chuyện Tấm Cám hả cha?
-BorntobeLong Cha: Ừ .
-BorntobeLong Con: Sao cha không bắt chước bà cụ bán nước, xé vỏ quả thị để mẹ ở ngoài này với cha con mình?
-BorntobeLong Cha: Không con ạ, con chưa biết đến vấn đề tiếng ồn mà một phụ nữ có thể gây ra trong gia đình mình nhưng cha thì có kinh nghiệm trong chuyện này rồi. Cha thấy rằng cách tốt nhất là cứ để mẹ con ở trong quả thị.
Kể từ đó, cha con nhà BorntobeLong sống những ngày tháng vô cùng hạnh phúc, sung sướng. Hằng ngày họ có cơm dẻo, canh ngọt mà lại không phải chịu đựng bất cứ tiếng ồn nào.
Bài học rút ra: Giống như cha con nhà BorntobeLong, hãy chăm chỉ làm blog, cuộc sống tốt đẹp đang chờ đón bạn vào năm 3007.
<sưu tầm>
-BorntobeLong Con: Cha à, sao tóc cha bạc nhiều thế?
-BorntobeLong Cha: Tại hồi trẻ tra thức đêm nhiều để viết entry.
-BorntobeLong Con: Cha à, sao lưng cha còng thế?
-BorntobeLong Cha: À, hồi trẻ cha ngồi câu page view nhiều quá.
-BorntobeLong Con: Cha à, sau này con cũng giống cha đúng không?
-BorntobeLong Cha: Ừ, con không giống cha thì giống ai.
-BorntobeLong Con: Con cũng có thể sẽ giống mẹ chứ. À, mà tại sao chưa bao giờ cha kể cho con nghe về mẹ con.
Câu nói của con trẻ làm khuôn mặt già nua của BorntobeLong Cha thoáng nét buồn. Lão bỏ bàn phím, đến bên người con, thủ thỉ:
"Khi con còn bé, bé hơn cả bây giờ, cha muốn dạy con chơi game online và làm blog. Cha nghĩ rằng con phải biết những điều đó thì mới hoà nhập được với xã hội. Trong khi đó, mẹ con lại nghĩ khác. Mẹ con muốn con học chơi bi, thả diều và nặn tò he... Mẹ con bảo những trò đó sẽ giúp con có được một tâm hôn thanh tao, trong sáng… Vì không đồng ý với nhau, cha và mẹ con đã cãi nhau một trận to lắm. Thế rồi mẹ con bỏ cha con mình mà đi."
BorntobeLong Con nghe câu chuyện người cha kể mà rưng rưng nước mắt. Với vẻ mặt cương quyết, chàng quỳ xuống, khấu đầu trước cha thưa:" Xin cha cho phép con đi tìm mẹ."
Di động trên tay, laptop trên vai, chàng thiếu niên BorntobeLong Con từ biệt cha rồi lên đường đi tìm mẹ. Chàng đi hết thành phố này sang thành phố khác, đô thị này qua đô thị kia mà vẫn không tìm thấy bóng dáng người mẹ hiền. Mệt mỏi và đói khát, chàng gục xuống cạnh cái máy ATM, chàng khóc. Đúng lúc ấy, Bụt hiện lên và bảo:" Làm sao con khóc?"
Chàng thiếu niên bèn kể lại câu chuyện của mình cho Bụt nghe. Nghe xong, Bụt liền bảo: "Ta không thể giúp con tìm mẹ nhưng ta có món quà này tặng con, đó là phần thưởng cho tấm lòng hiếu thảo của con. Nói rồi Bụt đặt vào tay chàng thiếu niên một quả thị."
Chán nản vì đi mãi vẫn không tìm được mẹ, lại lo cho sức khoẻ của người cha, BorntobeLong Con trở về nhà. Chàng cẩn thận đặt quả thị vào tủ lạnh. Lạ thay, từ hôm đó, cứ vừa rời mắt khỏi màn hình máy tính là cha con nhà BorntobeLong đã thấy nhà cửa sạch sẽ, gọn gàng, cơm canh cũng đã được dọn sẵn. Một hôm BorntobeLong Con lại chat với BorntobeLong Cha.
-BorntobeLong Con: Cha không thấy gì lạ à?
-BorntobeLong Cha: Có, cha đã vờ chăm chú làm blog nhưng kì thực là để mắt đến xung quanh. Mỗi khi cha con mình làm blog, đều có một phụ nữ chui ra từ quả thị con mang về để dọn dẹp nhà cửa, nấu nướng cơm nước. Người đó chính là mẹ con.
-BorntobeLong Con: Mẹ chui vào quả thị giống trong chuyện Tấm Cám hả cha?
-BorntobeLong Cha: Ừ .
-BorntobeLong Con: Sao cha không bắt chước bà cụ bán nước, xé vỏ quả thị để mẹ ở ngoài này với cha con mình?
-BorntobeLong Cha: Không con ạ, con chưa biết đến vấn đề tiếng ồn mà một phụ nữ có thể gây ra trong gia đình mình nhưng cha thì có kinh nghiệm trong chuyện này rồi. Cha thấy rằng cách tốt nhất là cứ để mẹ con ở trong quả thị.
Kể từ đó, cha con nhà BorntobeLong sống những ngày tháng vô cùng hạnh phúc, sung sướng. Hằng ngày họ có cơm dẻo, canh ngọt mà lại không phải chịu đựng bất cứ tiếng ồn nào.
Bài học rút ra: Giống như cha con nhà BorntobeLong, hãy chăm chỉ làm blog, cuộc sống tốt đẹp đang chờ đón bạn vào năm 3007.
<sưu tầm>