PDA

Xem bản đầy đủ : Quả tim đẹp nhất...


Hoang Anh Quan
04-03-2010, 06:25 PM
Trái tim hoàn hảo --=câu chuyện đầu năm=--

Có một chàng thanh niên đứng giữa thị trấn và tuyên bố mình có trái tim đẹp nhất vì chẳng hề có tì vết hay rạng nứt nào. Đám đông điều đồng ý đó là trái tim đẹp nhất mà họ từng thấy. Bỗng một cụ già xuất hiện và nói:" Trái tim của anh không đẹp bằng trái tim tôi!". Chàng trai cùng đám đông ngắm nhìn trái tim của cụ. Nó đang đập mạnh mẻ nhưng đã đầy những vết sẹo. Có những phần của tim đã bị lấy ra và những mảnh tim khác được đắp vào nhung không vừa khít nên tạo ra một bề mặt sần sùi, lởm chởm; có cả những đường rãnh khuyết vào mà không hề có mảnh tim nào trám thay thế. Chàng trai cưòi nói :" Chắc là cụ nói đùa ! Trái tim của tôi hoàn hảo, còn trái tim của cụ chỉ là những mảnh chắp vá đầy sẹo và vết cắt. "

- Mỗi vết cắt trong tim tôi tượng trưng cho một nguời mà tôi yêu, không chỉ là những cô gái mà còn là cha mẹ , anh chị , bạn bè... Tôi xé một mẩu tim mình trao cho họ, thường thì họ cũng sẽ trao lại một mẩu tim của họ để tôi đắp vào nơi vừa xé ra. Thế nhưng những mẩu tim chẳng hoàn toàn giống nhau, mẩu tim của cha mẹ trao cho tôi lớn hơn mẩu tim tôi trao lại họ, ngược lại với mẩu tim của tôi va con cái tôi. Không bằng nhau nên chúng tạo ra những vết sần sùi mà tôi luôn yêu mến vì chúnh nhắc nhở đến tình yêu mà tôi đã chia sẻ. Thỉng thoảng tôi trao mẩu tim của mình nhưng không hề được nhận lại gì, chúnh tạo nên những vết khuyết. Tình yêu đôi lúc không cần sự đền đáp qua lại. Dù những vết khuyết đó thật đau đớn nhưng tôi vẫn luôn hy vọng mộtngày nào đó họ sẽ trao lại cho tôi mẩu tim của họ, lấp đầy khoản trống mà tôi luôn chờ đợi.

Chàng trai đứng yêu với giọt nước mắt lăn trên má. Anh bước tới, xé một mẩu từ trái tim hoàn hảo của mình và trao cho cụ già. Cụ già cũng xé một mẩu từ trái tim đầy vết tích của cụ trao cho chàng trai. Chúng vừa nhưng không hoàn toàn khớp nhau, tạo nên một đường lởm chởm trên trái tim chàng trai. Trái tim của anh không còn hoàn hảo nhưng lại đẹp hơn bao giờ hếtvì tình yêu của cụ già đã chảy trong tim anh...

jimmy nguyen
04-03-2010, 08:18 PM
tự nhiên bài này có cái tựa "--=thần bóng đêm=--" chẳng ăn nhập gì với nội dung cả!!!

Bài này rất hay! Do Hoanganhquan viết à?

Hoang Anh Quan
04-03-2010, 08:23 PM
bác jim có tựa. nào hay ghép dùm nhé..?

Hoang Anh Quan
18-03-2010, 12:38 PM
Nắng chói chang hắt qua khung của sổ chói thẳng vào mặt hắn . Một ngày mùa đông thật lạ , uể oải tỉnh dậy sau giấc ngủ nướng , một nagỳ cuói tuần buồn tẻ , không có việc gì làm , và đặc biệt là cái cảm giác hụt hẫng thiêu thiếu làm cho hắn càng không muốn dậy . Đã mấy ngày nay hắn và người yêu có chút giận dỗi nhau . Lâu lắm rồi lại mới vậy . Cứ tưởng vốn đã hiểu nhau lắm rồi sau quãng thời gian yêu đương thật dài với bao hờn ghen dận dỗi . Thế mà giờ đây hắn lại bị giận chỉ vì một lí do không đâu .

Đã mấy hôm rồi hắn như mất hết sức sống . Mỗi ngày bắt đầu thật muộn , rồi lại vẩn vơ cả buổi chả biết làm gì rồi lại nấu cơm ăn cơm rồi ngủ . Trái ngược hẳn với hắn bình thường . Vốn dĩ lúc đầu hắn cứ tưởng chỉ là giận dỗi vu vơ , chả là gì cả rồi bỏ qua không thèm để ý . Ngày thứ nhất , thứ hai trôi qua bình thường chầm chậm , nhưng cảm giác trống rỗng kéo dài tới cuối tuần làm hắn gục hẳn . Không còn những tin nhắn vu vơ , những cuộc gọi quan tâm hàng ngày . Cái điện thoại bị vứt xó mốc meo . Đôi lúc hắn lại cầm nó lên xem hi vọng có chút gì mới mẻ không nhưng rồi lại lập tức thất vọng ngay . Hắn cũng muốn nhắn tin gọi điện lắm chứ , nhưng cứ nghĩ đến cái lúc nàng quát vào mặt hắn rằng không thèm nhận bất cứ tin nhắn cuộc gọi nào của hắn nữa là hắn lại bực lên rồi ném cái điện thoại vào góc .

Bực mình với cái cảm giác khó chịu ấy , hắn lại vác xe ra đường lượn một cách vô định . Cũng chẳng thể thoát ra khỏi cái cảm giác ấy . Đi đến đâu hắn cũng thấy đầy những kỉ niệm của cả hai đứa hiện ra rõ mồn một . Tấp vội vào quán cà phê ven đường , trong quán tiếng nhạc Trịnh phát ra nhè nhẹ , nhâm nhi từng giọt đen đắng ngắt mà nghe lòng buồn da diết . Ngoài kia trên đường bao người có đôi có cặp vậy mà hắn ngồi đây nhâm nhi một mình . Chợt nhớ những vần thơ của Nguyễn Bính - nhà thơ hắn thích - mà lâu rồi hắn bỏ quên không đọc lại :
Người có đôi ta rất một mình
Phong trần đâu dám mắt ai xanh
Đêm nay trăng rụngvề bên ấy
Gác trọ còn nguyên gió thất tình !

Nỗi nhớ tràn lên đầy ắp . Tại sao lại thế chứ ? Lỗi có phải do hắn đâu , chỉ chút hiểu lầm tí xíu sao phải làm t ra như vậy . Thèm quá những cuối tuần êm dịu bên nhau , lượn lòng vòng thành phố với những tiếng cười đùa , cùng trao nhau vòng tay ôm thật chặt và những nụ hôn ngọt ngào . Sao mà nhớ quá , nhớ cả những phút nũng nịu trẻ con . Hắn muốn gặp nàng , dẫu cho chỉ là để nghe nàng giận hờn cũng được . Giận hờn này do lỗi ai gây ra cũng vậy cả mà thôi .

" Xin lỗi em , anh nhớ quá mất rồi ! "

( Sau này , trong một lần thỏ thẻ bên nhau , hắn có hỏi lý do của sự giận hờn : " đơn giản là lâu rồi không giận nhau em thấy nhớ vậy thôi ^^ ! " )

mobinam
18-03-2010, 02:15 PM
Topic này để trong chuyên mục "Văn nghệ - Thơ ca" có phù hợp không ta :-?

radeon
18-03-2010, 04:58 PM
chính xác đó anh ! chuyển đi thôi

tunbo
28-03-2010, 07:45 AM
Topic này để trong chuyên mục "Văn nghệ - Thơ ca" có phù hợp không ta :-?

chính xác đó anh ! chuyển đi thôi

Thế cuối cùng là thế nào ấy nhỉ?